Ta Xem Hình Sự Trang Đại Lão, Tỷ Phú Quỳ Cầu Giúp Đỡ

Chương 67: Mưa gió sắp tới!

Chương Trước Chương Tiếp

Tiết Hoa Thanh sửa sang lại quần áo một chút, lại lần nữa đứng thẳng người, nhìn về phía Lục Bình, chắp tay trầm giọng nói.

Vẻ mặt anh nghiêm túc, nào còn có vẻ bất an thất thố như ban nãy nữa.

Lục Bình nhìn thấy phản ứng của đối phương thì trong lòng không khỏi cảm khái. Anh phát hiện phần lớn những nhân vật lớn này đều là cáo già biết diễn, có thể điều chỉnh cảm xúc cả nhân chỉ trong chớp mắt.

Nếu như không phải anh tin tưởng vào nội dung bên trong tình báo thì có khả năng đã thật sự bị lừa gạt rồi.



“Anh có biết anh ta không?”

Lục Bình mang theo nụ cười, anh đương nhiên là sẽ không bắt lấy nữ dẫn chương trình của đài truyền hình Hàng Thành làm gì. Anh cong ngón tay, chỉ về phía Đinh Thanh ở bên cạnh rồi nói với Tiết Hoa Thanh.

“Đại danh của Thanh gia như sấm bên tai.”

Tiết Hoa Thanh không còn che giấu, chắp tay với Đinh Thanh, trầm giọng nói.

“Tập đoàn vận tải Trung Hải, hoặc có lẽ là, Tào Môn… liệu có thể cung cấp đủ bảo hộ cho anh hay không?” Giọng điệu của Lục Bình ung dung, từ từ nói ra.

Đối phương vừa dứt lời, vẻ mặt Tiết Hoa Thanh hơi cứng lại. Cho dù đã có chuẩn bị nhưng khi lời nói của Lục Bình bất ngờ đâm thủng lo âu và mưu cầu của bản thân thì trong lòng anh vẫn không khỏi cảm thấy chấn động và kinh hãi.

Quyền hành của anh ta rất vi diệu, là ngành công nghiệp mới xuất hiện, nắm trong tay truyền thông mới xuất hiện, lĩnh vực dư luận này đã phát triển đến bình cảnh. Đi cao lên nữa thì sẽ va chạm vào lợi ích thật sự của những người quyền quý… Ở trong tầng lớp này, nhất định phải chia phần bánh ngọt của mình cho tầng trên.

Chỉ là tập đoàn vận tải Trung Hải thôi thì vẫn không thể làm người bảo hộ cho anh.

Nhưng Tào Môn thì có thể!

Nó không thuộc về thực lực tầng cao nhất chân chính, cũng không nằm trong phạm vi quyền quý… Nhưng lại phù hợp với lực lượng truyền thông mới do Tiết Hoa Thanh năm giữ!

“Nếu như là Tào Môn thì đương nhiên là có thể.”

“Chỉ là…”

Suy nghĩ của Tiết Hoa Thanh lưu chuyển, anh chắp tay lại, trên mặt lộ ra vẻ chần chờ.

Cho dù là lúc này, anh vẫn không trực tiếp đồng ý. Đến địa vị của anh, một khi đưa ra quyết định thì chính là buộc chặt mình ở trên thuyền của đối phương.

Tập đoàn hải vận Trung Hải hoặc là Tào Môn đều có thể, nhưng Đinh Thanh có thể cung cấp được cam kết tương ứng nào cho anh ta không?

Người trong giới nào mà không biết người đứng thứ hai Đinh Thanh Thanh đã phế!

“Hơn mười ngày nữa sẽ đến ngày mười tám tháng chạp.”

“Đinh Thanh sẽ cho tiên sinh một đáp án thỏa đáng.”

Lục Bình cười đáp.

“Đúng không, Đinh Thanh?” Anh nhìn về phía Đinh Thanh, lại nói.

“Nhất định không phụ sự kỳ vọng của tiên sinh.” Đinh Thanh đứng lên, cung kính khom người, đáp lại.

Tiết Hoa Thanh nghe cuộc đối thoại giữa hai người, quan sát phản ứng của hai người, trái tim trong lồng ngực không khỏi đập nhanh. Anh nắm giữ tin tức bốn phương, từ một mức độ nào đó mà nói thì cũng có thể coi như là một thương nhân tình báo. Đây cũng là lý do vì sao anh lại đồng ý đến chỗ hẹn sau khi nghe thấy câu nói ‘Nắm giữ tình báo như nắm giữ quyền lợi, nếu như không có, đó chính là tình báo còn chưa đủ cặn kẽ’.

Trên thực tế, trong cuộc đối thoại và đánh cờ vừa rồi, Lục Bình đang cho anh thấy như thế nào là ‘quyền hạn của tình báo’. Không cần người nào liền có thể khiến cho anh sợ hãi, để cho anh thần phục.

“Xem ra cuộc tuyển cử nhánh thứ ba của Tào Môn sắp có biến cố lớn.” Tiết Hoa Thanh thầm nói.

Anh cảm thấy kinh hãi đối với thế lực phía sau Lục tiên sinh. Đối phương đang lặng lẽ sắp xếp các kế hoạch, không biết là vì cái gì.

Mưa gió sắp tới!

Mưa gió sắp tới!

“Tiết mỗ sẽ chờ tin tức tốt của Thanh gia!”

Tiết Hoa Thanh lần nữa khom người với Lục Bình, sau đó chắp tay với Đinh Thanh, lại cười nói.

Anh vừa hứa hẹn như vậy, bầu không khí giữa ba người chợt dịu đi, nước trà lại được đổ vào trong chén trà, hơi nóng chậm rãi tỏa ra.



“Tiên sinh, trong tay của tôi có một chút tiền dư, muốn đầu tư một chút.”

Tiết Hoa Thanh uống một hớp trà, phun lá trà trong miệng ra ngoài. Anh nâng ly, đột nhiên nói với Lục Bình.

“…” Lục Bình trầm mặc.

“Ồ?”

“Nói một chút xem nào.” Lục Bình lại cười nói.

“Tôi hiểu đầu tư cái rắm, anh hỏi tôi làm gì?” Trong lòng thầm mắng.

“Tôi đang theo dõi một cái hạng mục, đó chính là công ty văn hóa truyền thông Xuyên Hòa sắp bắt đầu hoạt động cuối năm. Tôi rất xem trọng tương lai của Xuyên Hòa nhưng lại lo lắng xuất hiện chút biến cố.”

Tiết Hoa Thanh không nhanh không chậm nói ra, ánh mắt thì đang âm thầm quan sát Lục Bình.

Anh ta nói lời này, thực ra chính là đang thăm dò.

Lục Bình nghe thấy, không có trả lời. Anh nâng chén trà lên nhấp một hớp.

Dưới khói trà mờ mịt, ánh mắt anh hơi nheo lại, sau khi đôi môi rời khỏi chén trà thì mới bình tĩnh nói:

“Tống Tử Văn đã liên hệ với anh?”

Tay Tiết Hoa Thanh run lên, nước trà đánh vào trên mu bàn tay.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)