“Kiều tiên sinh.” Dưới dạng cảnh cáo và uy hiếp như này, Lục Bình chỉ lần nữa bưng chén trà lên, sau khi nhấp một ngụm thì trầm giọng kêu.
Anh hơi dừng lại, ánh mắt cũng không nhượng bộ, lại lần nữa thuật lại lời nói trước đó của mình:
“Con người của tôi không thích cái gì mà lấy ơn báo oán, chỉ nói chuyện ăn miếng trả miếng.”
“Là ba vị…”
“Đã làm chuyện không nên làm!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây