Đinh Thanh ngồi ở trên ghế sô pha bên cạnh cũng đứng dậy. Anh thò tay vào trong ngực, chỉ nghe ‘cạch’ một tiếng, lên nòng súng lục, nhắm họng súng đen ngòm vào ngay Tiết Hoa Thanh.
“Ngồi xuống.”
“Không được bạo lực như vậy.”
Lục Bình nhìn về phía Đinh Thanh, giơ tay lên một cái.
“Như này thôi.”
“Anh có một mối tình đầu tại Hàng Thành, tên là Vương Tuyết Như, là người dẫn chương trình của đài truyền hình Hàng Thành. Tôi sẽ dùng thủ đoạn tương tự lên trên người của cô ấy. Cô ấy sẽ bị thân bại danh liệt, sẽ bị đồng nghiệp, người nhà, người lạ phỉ nhổ… Toàn bộ thế giới của cô ấy đều sẽ bị bóng tối bao trùm.”
“Cứ như vậy, chuyện này coi như kết thúc.”
Lục Bình ung dung nói ra.
Trong tình báo của Tiết Hoa Thanh thì mối tình đầu này của anh ta có ảnh hưởng cực kỳ quan trọng, cho dù đã nhiều năm không liên hệ, nhưng cũng đang yên lặng chú ý tới đối phương.
Không ai có thể biết rõ, mối tình đầu này mới chính là người mà đối phương để ý nhất!
Lục Bình dứt tiếng.
Vị đại lão nắm giữ nguồn tài nguyên truyền thông khổng lồ của Trung Hải chợt mở to hai mắt, anh dồn dập thở dốc. Nếu như nói phản ứng phía trước phần nhiều chỉ là một loại biểu diễn, như vậy thì lúc này… Tiết Hoa Thanh bắt đầu trở nên sợ hãi và hoảng loạn thực sự!
Lượng tin tức ẩn giấu ở trong lời nói của Lục Bình khiến cho Tiết Hoa Thanh cảm thấy cực kỳ kinh khủng.
“Không được!”
Đôi môi Tiết Hoa Thanh run run, nói bằng giọng cầu xin.
“Niếp Niếp!”
“Tối nay ngủ cùng mẹ đi?”
Người phụ nữ trung niên có chút không ngủ được. Bà mặc quần áo giản dị, đi đến trước cửa phòng của con gái. Sau khi đi vào, bà nhìn qua con gái đang nằm trên giường một chút, sau đó bắt đầu quan sát căn phòng ngủ của con gái.
Bà đi đến bên cạnh tủ sách, ngẩng đầu nhìn lên trên.
Lúc tiểu học, nha đầu như hạt đậu buộc tóc đuôi ngựa hai bên; lúc cấp hai thì lại để tóc thẳng, còn vừa học được cách trang điểm; cấp ba, đại học,…
Người phụ nữ trung niên chỉ cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, còn chưa kịp lưu ý gì mà con gái đã trưởng thành.
Bà quan sát tỉ mỉ một lúc, lại nghiêng đầu nhìn về phía bức tường, lúc con gái học cấp hai đã dán mấy tấm poster của Chu Kiệt Luân, Phan Vĩ Bách, còn có Tiết Chi Thiên đầy khắp tường.
Hai mẹ con nằm ở trên giường, lặng lẽ trò chuyện:
“Anh… anh Bình là người dẫn dắt con lúc con mới vào công ty.”
“Con người rất tốt! Tính cách ôn hòa, làm việc nghiêm túc lại không vội vàng không nóng nảy. Lúc con mới vào công ty thường xuyên mắc lỗi nhưng anh ấy lại chưa từng tức giận lần nào.”
“Anh Bình có lẽ là không thích con.”
Trương Oánh Oánh miêu tả về Lục Bình, anh mắt đều tỏa sáng, giọng điệu cũng trở nên vui sướng. Nhưng khi cô nói đến việc đối phương có lẽ không thích mình thì ánh sáng trong mắt lập tức trở nên ảm đạm, giọng điệu cũng trở nên ủ rũ.
Từng chút thay đổi của con gái đều được người mẹ nắm bắt. Bà chỉ cảm thấy lòng chua xót, sau đó vòng tay qua bả vai của con gái.
…
Trong tòa thành phố rực rỡ không ngủ.
Tại quán trà.
Lục Bình nhìn Tiết Hoa Thanh, cũng không bị sự sợ hãi và cầu khẩn của đối phương ảnh hưởng đến tâm trạng.
Cho dù có vài phần chân thật thì lại có thể thế nào?
Đối mặt với những nhân vật này, anh chỉ có thể tin tưởng và dựa vào tình báo, bên trong tình báo giấy trắng mực đen rõ ràng. [ Tiết Hoa Thanh xảo quyệt như cáo, có khả năng nghe lời đoán ý, biết tiến biết lùi, có thể chịu nhục, còn biết diễn trò…]
Tiết Hoa Thanh không che giấu tâm trạng, sợ hãi cầu xin.
Trước mặt anh, Lục Bình vẫn ung dung uống trà, Đinh Thanh của tập đoàn vận tải Trung Hải thì ngồi thẳng người, ánh mắt đang nhìn chăm chú vào anh ta. Hai người đều giống như đang nhìn một thằng hề biểu diễn.
Nếu như diễn kịch đã vô dụng…
Tiết Hoa Thanh liền chậm rãi thu liễm tâm trạng, anh đối diện với ánh mắt của Lục Bình. Anh xác thực sợ hãi, nhưng lại không lộ ra vẻ sợ hãi như vậy. Nếu như đối phương muốn giết mình thì đã sớm giết rồi, huống hồ đó chỉ là thủ đoạn cấp thấp nhất trong thế giới thượng tầng này.
Anh ta chỉ đang tự hạ thấp tư thái của mình mà thôi.
“Lục tiên sinh?”
“Rốt cuộc là người nào?”
Tiết Hoa Thanh thì thầm ở trong lòng.
Anh chỉ cảm thấy bản thân mình giống như là trong suốt ở trong mắt đối phương, nhất cử nhất động của mình đều bị người kia dòm ra.
“Nhân vật như vậy tại sao lại tìm đến mình?”
Tiết Hoa Thanh không tin cách giải thích nữ võng hồng Xuân Hạ kia là em gái của đối phương. Đối phương có thể điều tra tường tận về mình thì đương nhiên là có thể tra được tin tức của Xuân Hạ.
“Đêm qua Tống Tử Văn của Tống gia Lĩnh Nam vừa tìm tới mình, tối nay mình liền vị Lục tiên sinh này để mắt tới.”
“Thật sự có chuyện trùng hợp như vậy?”
Tiết Hoa Thanh cảm giác mình đang bị cuốn vào trận cờ giữa các nhân vật lớn, mà anh lại tình cờ trở thành một quân cờ bên trong bàn cờ này.
“Mời tiên sinh đi thẳng vào vấn đề.”
“Tiết mỗ nguyện làm tiên phong cho tiên sinh.”