Anh vừa dứt lời, Lý Ngọc Trân, người luôn lạnh lùng và bình tĩnh, bàn tay đang ký tên cho một phần văn kiện chợt run lên, khiến cho nét chữ cuối cùng vạch ra một đường rất dài. Ánh mắt lạnh lùng liếc qua chữ viết, thong dong thu hồi nó, đồng thời trên gương mặt tuyệt mỹ lộ ra một tia tự giễu:
“Cũng không tệ lắm.”
“Cái chết của chú hai đổi được cho Lý gia chúng tôi sự an bình trong phút chốc.” Lý Ngọc Trân tiếp tục nói.
Lục Bình đang muốn hỏi cái gì đó, nhưng quan sát chăm chú vẻ mặt của đối phương, trong đầu bất ngờ lóe lên một loại suy đoán nào đó. Lời nói đến bên miệng lại bị mạnh mẽ nuốt trở vào.
Trong văn phòng lâm vào một khoảng yên lặng ngắn ngủi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây