Dưới cái nhìn của Lục Bình, một người có thể tùy ý dẫn dắt và thúc đẩy dư luận như đại lão Tiết Hoa Thanh đang ngồi ngay ngắn, vẻ mặt khiêm nhường, bộ dạng nghiêm chỉnh.
Anh vốn định nhân cơ hội khiển trách, nhưng đột nhiên lại quên mất từ, càng không thể nào tùy tiện lên tiếng khi tâm trạng còn chưa rõ ràng.
Lục Bình duy trì vẻ lạnh lùng.
Sau khi nhìn chằm chằm vào Tiết Hoa Thanh mấy giây thì lập tức dời tầm mắt đi chỗ khác.
Anh nhìn về phía người đang pha trà ở trước mặt.
Sự chú ý của Đinh Thanh vẫn luôn dừng ở trên người Lục Bình. Anh lúc này nghiêng người qua, cầm bình trà lên rồi châm trà cho tiên sinh.
Dùng nắp khêu lá trà một cái.
Nhấp nhẹ một ngụm.
Động tác của Lục Bình bình tĩnh, không nhanh không chậm. Anh muốn nhân cơ hội này sắp xếp lại những ý định chưa rõ ràng trong đầu.
Hiện tại, những chuyện đặt ở trước mặt là:
1, Anh giúp đỡ Đinh Thanh, giúp Đinh Thanh từng bước lấy lại tất cả những gì mình có.
2, Anh muốn gặp Tiết Hoa Thanh, thông qua một nửa thủ đoạn cưỡng bách, hành vi của Đinh Thanh trong đường hầm đã chấn nhiếp đối phương.
3, Đinh Thanh đối với mình có đủ cung kính.
4, Mình là gà yếu, là một con cừu phủ thêm lớp da sói, nhưng chỉ có mình mình biết rõ chuyện này.
…
“…”
Tiết Hoa Thanh nhìn Lục Bình vốn đang nhìn mình với vẻ băng lãnh, sau đó lại thu hồi tầm mắt mà không nói lời nào, lông tơ trên cánh tay không khỏi dựng thẳng. Lúc nãy nếu như đối phương lên tiếng khiển trách thì anh cũng không cảm thấy gì cả. Nhưng mà đối phương lại dừng lại một chút, điều này khiến anh càng nghĩ càng không thấu, kinh nghi bất an.
“Các người thật dũng cảm.”
Lục Bình còn đang uống trà, đột nhiên dùng một giọng nói ôn hòa để nói chuyện.
“Tiên sinh.”
“Chúng ta có phải là có hiểu lầm gì đó rồi hay không?” Tiết Hoa Thanh khiêm tốn nói.
Anh không rõ lai lịch của Lục Bình, điều này khiến anh có chút ném chuột sợ vỡ bình. Đối với những người như anh mà nói, một giây trước có thể cúi người khiêm tốn, nhưng một giây kế tiếp cũng có thể lật bàn đè người.
“Tôi có đứa em gái suýt nữa bị thủy quân dưới tay anh bức chết.”
“Em gái của tiên sinh?”
“Chỉ là một streamer nho nhỏ mà thôi, một cô gái tên là Xuân Hạ. Ồ, có lẽ Tiết tiên sinh đã không còn nhớ rõ đặt hàng nhỏ kia nữa.”
Lục Bình thả chén trà xuống. Thân thể hơi ngả về sau, hai chân bắt chéo, giọng điệu lại vô cùng ôn hòa.
Gọi Xuân Hạ là em gái chẳng qua chỉ là vì mục đích nên thuận miệng nói ra mà thôi.
“Thái Hiểu Quang, đứa con trai vô dụng của Thái Chính Huy của tập Đoàn Bạch Huy, còn có đám bạn Trần Thành, Lôi Hoằng Vũ của anh ta đã ủy thác chuyện kia cho anh.” Lục Bình tiếp tục nói.
Từ trong giọng nói của anh thậm chí là không nghe ra chút tức giận nào, nhưng Tiết Hoa Thanh lại càng ngày càng hoảng sợ run rẩy. Đặc biệt là sau khi đối phương nói ra mấy cái tên như Thái Chính Huy, Thái Hiểu Quang… thì mí mắt Tiết Hoa Thanh không khỏi giật giật.
Lĩnh vực của Tiết Hoa Thanh cũng xen giữa đen và trắng, không tuân theo quy tắc thì sẽ không có được vị trí như ngày hôm nay.
Thủ hạ của anh không chỉ duy trì lượng lớn thủy quân, còn có các tay săn ảnh trải rộng khắp Trung Hải… hoặc là tất cả những người lăn lộn trong các giới khác nhau mà thu được tin tức bát quái thì đều có thể bán cho anh.
Trong những tin tức này, khó tránh khỏi việc sẽ chạm phải cấm kỵ.
Giữ bí mật!
Đây chính là quy tắc thứ nhất của Tiết Hoa Thanh.
Anh ta là người duy nhất biết chính xác tất cả khách hàng dưới tay của mình, Lục Bình có thể một hơi gọi ra tên của những người này đã chạm vào chỗ khiến cho anh cảm thấy sợ hãi nhất.
Người tùy ý đùa bỡn dư luận, tin tưởng tin tức, nhưng sợ nhất cũng chính là tin tức!
“Em gái của tiên sinh!” Sắc mặt Tiết Hoa Thanh lập tức thay đổi, hết sức lo sợ. Anh lập tức đứng lên, khom người với Lục Bình:
“Xin tiên sinh thứ tội! Tiết mỗ nguyện ý bỏ ra bất cứ giá nào để tạ lỗi với lệnh muội!”
Xuân Hạ.
Anh có nhớ nữ streamer kia. Chỉ là, mặc kệ cô ta có thật sự là em gái của vị tiên sinh này hay không thì đều không quan trọng…
“Cái giá?”
Lục Bình lấy khăn lau kính ra từ trong túi, lại lấy mắt kính xuống rồi nhẹ nhàng lau chùi. Sau khi nghe thấy lời kia thì cười khẽ một tiếng, đáp.
Mang theo khăn lau kính trong người chính là thói quen mới hình thành của anh trong hai ngày này.
Chủ yếu là để dùng trong các trường hợp riêng biệt, để cho anh có thể có thêm một số chi tiết, dùng để che giấu tâm trạng trong lòng của mình.
“Nếu như không phải tôi nhận được tin tức thì cô ấy đã chết, cô ấy mới 23 tuổi.”
So với những gì anh nói ra thì vẻ mặt và giọng điệu của Lục Bình đều bình tĩnh đến đáng sợ.
Trên trán Tiết Hoa Thanh không khỏi rịn ra mồ hôi.