Ta Xem Hình Sự Trang Đại Lão, Tỷ Phú Quỳ Cầu Giúp Đỡ

Chương 64: Chạm vào cấm kỵ!

Chương Trước Chương Tiếp

Lục Bình bị hù dọa, anh chợt mở mắt ra, nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Trên chiếc cầu, người xe qua lại không dứt, thành về đêm không ngủ.

Xe lái vào gara của một quán trà tư nhân.

Lục Bình đi theo phía sau tài xế trung niên, bước vào thang máy, đi ra khỏi tầng hầm, dọc theo đường đi chưa từng nhìn thấy bất kỳ một nhân viên phục vụ hay là khách nào.

“Tiên sinh.” Người đàn ông trung niên gọi.

Hai vệ sĩ trước cửa đẩy cửa phòng ra, một căn phòng rộng lớn đập vào mi mắt.

Sau khi cửa phòng được mở ra, Đinh Thanh đang ngồi ở sảnh tiếp khách đứng lên.

“Tiên sinh.”Anh nhìn về phía Lục Bình, hơi khom người gọi một tiếng.

Một bên khác, Tiết Hoa Thanh có khí chất không bình thường cũng đứng lên, nhìn lại theo tiếng nói. Anh là một người giỏi về quan sát, sau khi chú ý tới phản ứng của Đinh Thanh, trong lòng không khỏi cảm thấy nghi ngờ về người thanh niên vừa mới bước vào này.

Đôi phương mặc quần áo công sở bình thường, còn xách túi công văn.

Nhìn qua giống như là bán bảo hiểm.

Nhìn qua rất phổ thông, nhưng mà trong cảnh tượng như vậy thì phổ thông lại chính là không phổ thông!

“Tiên sinh.” Tiết Hoa Thanh cũng gọi một tiếng.

Có trời mới biết được, sau khi cánh cửa kia mở ra, hai tầm mắt rơi xuống trên người mình, trong lòng Lục Bình có bao nhiêu bất an và sợ hãi.

Anh cảm thấy da đầu tê dại, vết thương sau đầu lại bắt đầu thấy đau.

Không có thời gian để chần chờ, nhất định phải dựa theo hình tượng.

Lục Bình rảo bước đi vào, anh vừa bước vào, cửa phòng sau lưng liền nhẹ nhàng được đóng lại. Trong phòng trà chỉ còn dư lại Lục Bình và Đinh Thanh.

Trong lòng thịch thịch một tiếng.

Nhưng mà bước chân lại không có chút thay đổi nào, vẫn quả quyết bước về phía trước, tiếng giày da rơi xuống có lực mà lại rõ ràng.

Còn chưa đi đến trước ghế sô pha, Lục Bình liền cười yếu ớt rồi duỗi tay ra.

“Ngồi đi.”

“Mọi người ngồi đi.”

“Dự định lúc nào thì bắt đầu?”

Bước chân Lục Bình dừng lại ở trước mặt Đinh Thanh, đưa tay vỗ vỗ bả vai của vị đại lão đang sa sút tinh thần này, ôn hòa nói.

“Chờ xử lý xong chuyện nơi đây.” Đinh Thanh cung kính đáp.

“Cũng tương đối với thời gian.”

Lục Bình gật đầu.

Bọn họ đang nói đến thủ đoạn dùng để đối phó với Trần Phúc Hán và Bảo Quân.

Tiết Hoa Thanh quan sát hai người, dự định lấy bất biến ứng vạn biến.

Lục Bình thu hồi ánh mắt nhìn về phía Đinh Thanh, nhìn về phía Tiết Hoa Thanh. Cùng lúc đó, nụ cười trên mặt anh dần dần thu lại, thay vào đó là sự băng lãnh và trách cứ.

Tiết Hoa Thanh nghênh đón ánh mắt của vị tiên sinh thần bí này, trong lòng thịch thịch một tiếng.

“Thiệt là, sao mỗi ngày đều tăng ca muộn như vậy.”

“Con gái con đứa mỗi ngày cực khổ bên ngoài như vậy làm cái gì, ba mẹ cũng không phải là người bên ngoài, không cần phải chi tiêu quá lớn.”

Căn nhà cũ nhưng lại rất ấm áp.

Trước bàn ăn.

Một người phụ nữ trung niên chừng năm mươi tuổi nhìn con gái với vẻ mặt đau lòng, không ngừng cằn nhằn.

Đúng lúc này, người chồng đeo tạp dề đi ra từ trong phòng bếp, mang theo đĩa mĩ và mấy món ăn kèm tinh xảo.

“Mẹ!”

“Một năm tăng ca thêm mấy ngày cũng không có chuyện gì!”

Gương mặt Trương Oánh Oánh hồng hồng, gắt giọng.

Cô xoa xoa đôi bàn tay, nhận lấy bữa khuya do ba đưa tới, gắp một đũa ăn mà không thèm thổi, vừa ăn vừa kêu nóng.

“Con chậm một chút.”

“Lại không có ai cướp của con cả.”

Mẹ lại nói.

“Đúng rồi! Mẹ! Ba!”

“Qua mấy ngày nữa con sẽ không đón giao thừa ở nhà đâu, mà là cùng với đồng nghiệp trong công ty.”

Cô vừa dứt lời, vợ chồng già cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó vội vàng hỏi:

“Nam hay nữ vậy?”

“Mấy giờ trở về, cần ba đi đón con không!”

“Niếp Niếp, con đây là có mối rồi đúng không, hay là thế nào? Nhanh nói với mẹ một chút, rốt cuộc là một chàng trai như nào…”

Trương Oánh Oánh còn muốn che giấu, nhưng mà chút tâm tư kia sao có thể lừa gạt được vợ chồng già.

“Niếp Niếp!”

“Mẹ và ba không giống như mấy người dì Vương của con, không quan tâm tới việc có phải là người địa phương hay là người bên ngoài, cũng không cần cậu ấy nhất định phải mua nhà mua xe ở Trung Hải, nhưng ba mẹ phải xem xét cẩn thận nhân phẩm của người ta mới được!”

“Mẹ!”

“Còn chưa có gì cả đâu!”

Gương mặt Trương Oánh Oánh đỏ đến mức có thể chảy ra nước.

“Ô kìa, Niếp Niếp nhà cũng đến cái tuổi này rồi…”

“Lão Trương!”

“Nhanh nói cho mẹ một chút về cảm giác của con đi!”



“…”

“…”

“…”

“Mình nên nói cái gì đây?”

Bắt chước ánh mắt của giáo viên chủ nhiệm như lúc còn đi học.

Lúc Lục Bình nhìn về phía Tiết Hoa Thanh thì đại não đột nhiên bị tạm ngừng trong chốc lát. Anh đột nhiên quên mất những lời mà mình đã chuẩn bị từ trước.

Anh vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, nhưng trái tim lại đang đập điên cuồng.

“Ổn định!”

“Ổn định!”

“Tất cả mọi thứ đều đang diễn ra theo kế hoạch của mình!”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)