Áp lực của anh hiện tại rất lớn, có lẽ chỉ gần gặp phải một chuyện nhỏ thôi cũng có thể khiến tâm trạng của anh suy sụp. Nhưng cũng may anh rất nhanh đã điều chỉnh được tâm trạng, tự cổ vũ cho mình.
Anh đã từng chỉ là một nhân viên quèn nhỏ nhặt không đáng kể, thói quen cuộc sống cũng không tốt, tan việc xem tiểu thuyết, phim điện ảnh, hoạt hình, thức đêm, ăn khuya, không vận động.
“Tất cả đều sẽ tốt hơn.”
Lục Bình sờ cái bụng mập mạp của mình một cái, lúc mặc quần áo lên sẽ không thể nhìn thấy phần mỡ.
Anh tiếp tục thực hiện 15 cái squat, nghỉ ngơi chốc lát, rồi lại hít đất…
Rạng sáng, hai giờ.
Không gian yên lặng như tờ.
Sau khi Lục Bình tắm xong liền nằm ở trên giường, anh đã rất mệt mỏi, nhưng vẫn không thể ngủ được. Anh cũng không có ý định đọc thêm tình báo hay tin tức gì cả. Anh lăn qua lăn lại ở trên giường, khi thì ngửa mặt giang hai tay hai chân thành hình chữ đại ( 大 ) , lật qua lật lại những tư thế giống nhau hoặc là nằm nghiêng dùng chân kẹp lấy chăn nệm.
Mấy phút sau.
Anh ngồi dậy, vươn tay cầm lấy điện thoại di động ở trên tủ đầu giường.
Một bộ phim hình sự tên là « Bả Hào » xuất hiện ở trong mắt Lục Bình, anh dùng tốc độ x2 để quan sát từng tư thế của nhân vật, từng biểu cảm rất nhỏ, quan sát sống và chết, máu và lửa.
Kết hợp dáng dáng vẻ của Đinh Thanh, Lục Bình cố gắng để tìm ra thứ thuộc về chính mình.
…
Hôm sau.
Thời tiết âm u.
Sau khi Lục Bình đến công ty liền vùi đầu vào trong công việc.
Buổi tối.
Tám giờ.
Văn phòng văn hóa Ngô Minh, Lục Bình liếc nhìn đồng nghiệp Cố Đại Thạch đang bận rộn và nữ đồng nghiệp Trương Oánh Oánh ngồi ở bên cạnh mình một cái, anh đứng dậy đi ra khỏi bàn làm việc, bước vào trong hành lang.
“Dẫn người tới gặp tôi.” Ánh mắt Lục Bình ngưng lại, nhìn ánh đèn rực rỡ bên ngoài cửa sổ, trầm giọng nói.
“Biết rồi.”
Quán bar Sắc Giới.
Đinh Thanh cúp điện thoại, anh hơi híp mắt lại, hít sâu điếu thuốc trong miệng một cái, sau đó dùng sức nghiền nát tàn thuốc ở trong gạt tàn. Anh đột nhiên đứng dậy, hai thanh niên khác trong phòng riêng cũng đồng thời đứng dậy, bọn họ nhìn chằm chằm vào Đinh Thanh.
“Chúng ta đi.” Đinh Thanh nói.
---
Chiếc Volkswagen Passat màu đen lái vào đường hầm Trung Hải, Tiết Hoa Thanh dựa vào chỗ ngồi phía sau nhắm mắt nghỉ ngơi… Anh ta là một người cực kỳ cẩn thận, tuy rằng tùy ý công khai ở trên internet nhưng trong cuộc sống thực tế lại cực kỳ khiêm tốn. Chiếc xe nhìn từ bên ngoài không có gì nổi bật này chính là chiếc xe mà anh đã tốn một số tiền lớn để chế tác riêng ở nước ngoài.
Trong ngày thường, anh có đến mấy chiếc xe, chỉ có một số người thân cận mới biết về chiếc xe này.
“Tiết đổng!” Nữ thư ký ngồi trên ghế phó lái đột nhiên đột nhiên hô lên một tiếng.
Tiết Hoa Thanh nghe ra được sự bối rối trong lời nói của thư ký. Anh bỗng dưng mở mắt ra, chỉ nhìn thấy chẳng biết từ lúc nào mà phía trước, phía sau và bên cạnh chiếc xe của bản thân đều có một chiếc xe đến gần. Mấy chiếc xe kia nhanh chóng vây chiếc Volkswagen Passat lại ở bên trong.
Khoảng cách giữa mấy chiếc xe kia và xe của anh không ngừng thu nhỏ.
Phanh!
Phanh!
Chiếc Volkswagen Passat màu đen va vào chiếc xe phía trước, sau đó lại bị chiếc xe phía sau va vào.
Tiết Hoa Thanh bắt lấy tay cầm, vẻ mặt nghiêm túc.
“Là ai ?”
“Rốt cuộc là ai?!”
“Tống Tử Văn?”
…
“Mình càng sợ hãi thì lại càng muốn biểu hiện sự cường thế!”
Lục Bình cúp điện thoại.
Anh ngẩng đầu lên, bên trong đôi mắt chính là sự điên cuồng.
“Bình Tử.”
“Sắp đến tết Nguyên Đán rồi, có dự định gì chưa?”
Năm nay tết đến sớm, ngày 1 tháng 1 dương lịch chính là ngày mùng mười tháng chạp âm lịch, đến cuối tháng sẽ bước sang năm mới.
Sau khi Lục Bình nhận điện thoại xong thì quay trở lại trước bàn làm việc, còn đang suy nghĩ về những biến cố tiếp theo có thể gặp phải. Lúc này, Cố Đại Thạch duỗi lưng một cái, anh xoay người lại chống tay lên bàn, hỏi Lục Bình.
“Vẫn chưa.” Lục Bình suy nghĩ một chút rồi đáp.
“Vẫn như cũ?” Cố Đại Thạch hỏi.
Hai người bọn họ đều là người bên ngoài đến Trung Hải làm việc, không có người thân nào ở trong thành phố lớn này. Tết năm trước hai người đã cùng nhau nấu một nồi lẩu ở nhà, mua chút viên, thịt dê, coca… sau khi ăn lẩu xong thì cùng nhau chơi game, coi như là qua năm mới.
Trương Oánh Oánh bên cạnh Lục Bình nghe vậy thì ánh mắt sáng lên, vểnh tai nghe lén.
“Được!” Lục Bình đáp.
“Oánh Oánh có muốn đi cùng không?”
“Hả?”
“Tôi sao?”
“Ừm… Tôi… Tôi có thể!”
Gương mặt của Trương Oánh Oánh đã đỏ bừng, cô do dự chốc lát, sau đó lập tức đồng ý. Cô khác với hai người Lục Bình, cô là người Trung Hải, phải đón giao thừa với ba mẹ với đúng. Nhưng mà… để cho hai vợ chồng già có một chút không gian riêng tư cũng tốt!
…
Trung Hải, trong đường hầm.