“Lục tiên sinh, anh đến bái phỏng nhà người khác như vậy sao?”
Áo sơ mi trắng, âu phục được đo may tỉ mỉ, trên gương mặt đeo cặp kính gọng vàng, cử chỉ ưu nhã, tựa như là bá tổng trong tiểu thuyết đi vào hiện thực. Nhưng mà nói đến đây, những bá tổng dưới ngòi bút của các tác giả mà ở trước mặt Tống Tử Văn thì sợ là ngay cả dũng khí ngẩng đầu lên cũng không có. Tống gia Lĩnh Nam, cầm đầu thương nghiệp nghìn tỷ, là con dê đầu đàn trong giới thương nghiệp Dương Thành, gia tộc quật khởi vào giữa thế kỷ trước, là người tổ chức quan trong trong ngành công nghiệp ô tô của Triệu Quốc. So sánh với Tống gia, cho dù là Vinh gia có lẽ đều kém hơn một chút.
Lục Bình đi vào, đón lấy ánh mắt của Tống Tử Văn, nghe đối phương cười nhẹ quát lớn.
Lục Bình không có trả lời. Trong lòng anh chợt hiện lên cảm giác bối rối và chột dạ trong chớp mắt.
Anh nín thở, để cho mình có thể thong dong dời ánh mắt đi chỗ khác, làm bộ nhàn nhã dò xét cái văn phòng này. Khoảng không gian né tránh ngắn ngủi này đã cho Lục Bình chút thời gian thở dốc, một lần nữa chừa lại không gian áp lực. Lúc này, Lục Bình đang đứng trước bàn làm việc của Tống Tử Văn. Cặp công văn tự nhiên được đặt ở bên cạnh bàn, anh cúi đầu, dùng ánh mắt quan sát nhìn thẳng về phía Tống Tử Văn, giọng nói ôn hòa vang lên:“Ai nói là tới bái phỏng?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây