Máu tóc ngổn ngang.
Cúc áo phía trên áo sơ mi trắng bị cài sai mấy cúc.
Ngẩng cổ lên, phía trên cổ có một vết bóp rõ ràng…
Dưới chân váy, hai chân trắng nõn hiện lên từng mảng xanh đỏ…
Vẻ mặt Lý Văn Văn hốt hoảng đi ra từ trong thang máy, bước chân cô lảo đảo, suýt chút nữa là ngã trên mặt đất. Cô chạy đến phòng vệ sinh, liều mạng rửa mặt.
Cô ôm lấy đầu, mười ngón tay xuyên qua các sợi tóc, từng hình ảnh đáng sợ trước đây không lâu không ngừng hiện lên trước mặt.
“A!”
“A!”
Trong miệng Lý Văn Văn phát ra những âm thanh khó có thể diễn tả.
[ Ong ong ——]
[Tài khoản ngân hàng của ngài với số đuôi 3789 vừa nhận 500.000 RMB, số dư hiện tại là 538.361RMB]
Trong không gian yên tĩnh, điện thoại di động rung lên, ánh sáng tỏa ra từ màn hình.
Lý Văn Văn cầm điện thoại di động lên, ánh sáng lạnh lẽo chiếu vào trên gương mặt của cô. Cô nhìn dãy số thật dài kia, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì, chỉ mím môi thật chặt, vẻ mặt trầm xuống.
Cô chôn đầu vào giữa hai chân.
Đây là con số mà cô phải không ăn không uống ít nhất bốn năm mới có thể tích góp được. Có khoản tiền này, cô và bạn trai có thể góp được tiền đặt cọc sớm hơn sau đó cùng nhau bước vào cuộc sống mà cô hằng mơ ước.
Thành thật mà nói, sau khi nhìn thấy mấy con số này, Lý Văn Văn cảm thấy những gì trải qua lúc nãy cũng không quá tuyệt vọng và đau khổ.
Nhưng mà…
Sau khi ý thức được suy nghĩ của mình thay đổi, ánh mắt Lý Văn Văn đỏ lên, trong đôi mắt to chứa đầy nước mắt.
“Phản kháng kịch liệt như vậy, còn tưởng rằng thật sự là một liệt nữ.”
Tầng cao nhất của tòa nhà.
Văn phòng.
Tống Tử Văn nhìn chăm chú nhất cử nhất động của Lý Văn Văn sau khi rời đi trong video giám sát. Anh ta thích quan sát sự thay đổi của bản chất con người, đây là một trong các thú vui của anh ta.
Anh ta cười khẽ một tiếng, sau đó tắt màn hình.
“Đi xuống phân phó một chút.”
“Tôi muốn tìm được người đàn ông ăn cơm chung với Lý Ngọc Trân!” Tống Tử Văn nhìn về phía thư ký, ánh mắt trở nên băng lãnh, trầm giọng nói.
“Vâng!” Thư ký trẻ tuổi khom người, đáp.
Người phụ nữ Lý Ngọc Trân kia có tác dụng rất lớn đối với Tống gia, bị anh ta coi là độc chiếm, anh ta không cho phép cô bị bất kỳ người nào nhúng chàm.
…
“Không còn kịp rồi!”
“Ngày mai nhất định phải bắt lấy Tiết Hoa Thanh!”
Trung Hải.
Trong căn phòng thuê chật hẹp.
Lục Bình còn đang đọc từng tin tình báo thì tim đột nhiên đập nhanh, giống như là bị người ta tóm lấy yết hầu, có chút không thở nổi.
Giống như người chết chìm, đang vùng vẫy ở trong nước.
Rất lâu sau.
Anh há miệng thở dốc, nhìn chằm chằm vào rèm cửa sổ trước mặt, liếm liếm đôi môi khô khốc, thấp giọng nói.
Anh phải giúp Lý Ngọc Trân, không chỉ là vì gia tăng cảm giác thần bí cho mình, khiến cho Lý Ngọc Trân quỳ ở trước mặt mình!
Cũng là vì… mượn thế lực sau lưng Lý Ngọc Trân! Cho dù Lý gia Yến Kinh đang dần suy yếu, nhưng vẫn có thể mượn lực lượng để chấn nhiếp một số người khác!
“So với lúc giao dịch tình báo với Lý Ngọc Trân, hiện tại mình chắc là đã có đầy đủ tiến bộ. Mình cũng có một chút quan hệ với Lý Ngọc Trân và Đinh Thanh.”
“Mình không dám trực tiếp đối mặt với Tiết Hoa Thanh, có lẽ có thể để Đinh Thanh đi cùng mình.”
Hai mắt Lục Bình tỏa sáng, trầm ngâm suy nghĩ.
Sau khi làm rõ quyết định, anh bắt đầu đào sâu vào nhược điểm và nhu cầu của Tiết Hoa Thanh từ góc độ này.
Thời gian đêm đen trôi qua từng giây từng phút như đang tranh đoạt.
Chờ Lục Bình tỉnh lại đã hơn 1 giờ sáng rồi.
Lục Bình thả tình báo xuống, nhẹ nhàng đứng lên. Anh đi đến một bên tủ sách, ánh mắt xuyên qua lớp thủy tinh nhìn về phía góc tủ, đưa tay kéo cửa tủ ra…
“Cho nên, mình tiếp xúc với Xuân Hạ không thể tính là sử dụng tình báo sao? Đúng rồi, Xuân Hạ chỉ là một con kiến hôi nhỏ nhặt không đáng kể trong tình báo này.”
Anh cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Chỉ cảm thấy khá là đáng tiếc.
“Đúng rồi.”
“Đã nói là muốn bắt đầu tập luyện thân thể, nên bắt đầu từ bây giờ!”
Lục Bình ngồi trở lại trước bàn sách, nghĩ tới quyết định lúc leo thang bộ vào buổi tối, trước đây anh thường có tính trì hoãn, nhưng bây giờ tật xấu này đã được chữa trị hết.
Nói làm liền làm.
Lục Bình đẩy ghế ngồi vào sâu bên dưới bàn, chừa lại không gian giữa giường và bàn.
Anh cởi chiếc áo len làm đồ ngủ xuống, để trần, giang rộng cánh tay ra rồi bắt đầu hít đất.
“1 cái.”
“2 cái.”
“3 cái.”
…
“5… 5 cái.”
Lục Bình đã đánh giá cao thể chất của mình, anh cho rằng mình có thể dễ dàng thực hiện được 10 cái hít đất tiêu chuẩn, nhưng 5 cái thôi cũng có chút cố hết sức rồi.
Anh vẫn kiên trì hít xong mười cái.
Hô hấp trở nên dồn dập, mồ hôi khiến cho vết thương sau đầu lại có chút đau đớn.
“Vấn đề không lớn, hôm nay chỉ có thể hít mười cái một lần, ngày mai có thể hít 15 cái… Mười ngày, một tháng sau sẽ có thể hít được càng nhiều hơn!”
Lục Bình có chút thất vọng.