Chờ thân ảnh của Đinh Thanh trong kính chiếu hậu đi xa, thân thể căng thẳng của Lục Bình ở ghế sau mới dần dần buông lỏng, bàn chân bên trong giày da màu đen cuối cùng cũng được thư giãn. Anh dùng tay chống nửa gương mặt, nhìn về phía cảnh vật đang không ngừng lùi lại ở bên ngoài cửa sổ, sau đó khẽ hé miệng thở hổn hển.
Từ lúc bắt đầu bước vào con đường này đã không còn đường để quay đầu.
Nhưng khi nghĩ lại từng màn vừa rồi, Lục Bình vẫn cảm thấy rất không chân thực. Anh cũng không nghĩ tới, anh kiên trì giả bộ một chút lại thật sự có được nhiều tâm phúc như vậy.
Xe chạy nhanh vào xa lộ, càng lái càng nhanh bên trong màn đêm. Lục Bình nhớ lại thảm án mấy ngày trước đây, cũng nhớ lại từng đoạn ngắn bên trong tình báo cơ mật màu đỏ.
Môi anh run rẩy, cảm giác an toàn vừa sinh ra lại lần nữa biến mất vô tung, thậm chí lại càng thêm e ngại và bất an.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây