Lục Bình ngồi trên ghế sô pha trước đống đổ nát.
“Lục tiên sinh, con người của tôi không có văn hóa gì, làm chuyện gì cũng thích thẳng thắn! Vậy tôi cũng nói thẳng luôn, không biết mấy anh em chúng tôi làm việc cho ngài, ngài có thể trả cho chúng tôi bao nhiêu?!”
Thái Chính Binh nở nụ cười xán lạn, trong ánh mắt hiện ra vẻ tham lam, nhìn chằm chằm vào Lục Bình, giọng nói vang dội giống như là sấm sét.
Lục Bình không có trả lời. Trên mặt anh mang theo ý cười nhàn nhạt, dời ánh mắt đi chỗ khác, đánh giá sảnh đãi khách hiện đang như một bãi phế tích này. Anh thu hồi tầm mắt, đón lấy ánh mắt của Thái Chính Binh, sau khi hơi tự hỏi một chút liền đáp lại:
“Như vậy đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây