Vượt qua tầng tầng lớp lớp cửa sắt dày đặc, Lưu Dương thậm chí cảm nhận được cho dù bùng nổ chiến tranh hạt nhân thì nơi này đều có thể bình yên vô sự.
Không biết đã đi bao lâu.
“Đến rồi.” Tiết Hoa Thanh dừng bước.
“Trước khi chính thức tiến vào phòng làm việc, tất cả mọi người bao gồm cả tôi đều phải thay đổi quần áo, tiến hành kiểm tra. Tôi lại cường điệu một lần nữa, không thể mang bất kỳ vật gì vào trong phòng làm việc, cho dù là một tấm giấy vệ sinh, một cái bút. Tương tự, càng không được mang bất kỳ vật gì ra khỏi phòng làm việc này.”
Gương mặt Tiết Hoa Thanh lộ vẻ nghiêm túc, ánh mắt đảo qua người từng học viên, anh hơi nâng giọng, trầm giọng nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây