Nhưng mà… Lục Bình hiểu rõ, chỉ cần mình tiếp xúc với dì Trương thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết. Không thể nói trước được liệu thảm án đêm đó có xảy ra lần nữa hay không.
Anh càng vô tình, càng giống như là người máy thì mối quan hệ xã giao của thân phận nhân viên phổ thông Lục Bình mới có thể càng an toàn hơn.
“Lợi Quân.” Lục Bình dùng tay chống đầu.
Ánh mắt trắng đen rõ ràng vô cùng bình tĩnh, giống như đã bình tĩnh trở lại. Chú ý tới đèn xanh sáng lên, Lục Bình bình ổn khởi động xe, xe xuyên qua đường cái. Anh lại lần nữa gọi một tiếng.
Sau khi hơi dừng lại một chút, lạnh nhạt nói: “Phái người nhìn chằm chằm người phụ nữ tại ngã tư, tốt nhất là để cho bà ấy rời đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây