Tiết Hoa Thanh híp mắt lại, nhìn vào trong video.
Đó là một văn phòng hiện đại.
Phối cảnh của văn phòng cũng không bình thường, trong phòng có một cửa sổ sát đất lớn bằng thủy tinh, đứng ở đó có thể nhìn xuống toàn bộ đô thị hiện đại. Thông qua những tòa kiến trúc mang tính biểu tượng kia, Tiết Hoa Thanh lập tức nhận ra được vị trí của bên kia: Dương Thành! Một trung tâm kinh tế khác của Triệu Quốc!
“Người Dương Thành?” Anh thì thầm tự nói.
“Hả?”
Bên trong cửa kính có bóng người xuất hiện, tiếng bước chân cũng vang lên theo đó.
Không bao lâu sau, một thanh niên anh tuấn trên mặt mang theo nụ cười giả tạo xuất hiện ở trước camera, ngồi xuống trước bàn làm việc.
“Hoắc.”
“Lai lịch thế nào?”
Tiết Hoa Thanh không nhận ra thân phận của người thanh niên này, nhưng lại chú ý tới chiếc đồng hồ đeo tay của người kia, Patek Philippe R Ef. 1518, trị giá 78.15 triệu. Chiếc đồng hồ nổi tiếng này đã bị một vị khách thần bí cầm đi trong một hội đấu giá vào mấy năm trước.
Thanh niên anh tuấn đẩy mắt kính một cái, giọng nói có chút từ tính vang lên:
“Tiết tiên sinh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
“Cho phép tôi tự giới thiệu về bản thân mình trước…”
Lời nói dừng lại, đối phương từ từ nói ra:
“Tống gia, Tống Tử Văn…”
Cùng lúc đó, Tiết Hoa Thanh lập tức phản ứng lại, vẻ mặt anh không chút thay đổi, nhưng đồng tử lại hơi co rút, trái tim đập thình thịch!
Đại biểu vòng kinh tế Dương Thành cũng tức là vòng kinh tế Lĩnh Nam, bao gồm Bằng Thành, Đổ Thành, và Hồng Kông.
Khối tài sản liên quan của nó không kém gì khu vực Trung Hải.
Mà Tống gia chính là thủ lĩnh tài phú của trung tâm kinh tế kia, chính là một con quái vật khổng lồ! Quy mô kinh tế dưới tay Tống gia vượt hơn nghìn tỷ, những hệ thống vốn được hình thành xoay quanh Tống gia thậm chí có thể kích thích sản nghiệp lên tới 10 nghìn tỷ, thậm chí là cao hơn.
Hào môn!
Hoàn toàn xứng đáng là hào môn đỉnh cấp, gia tộc tài phiệt!
Tiết Hoa Thanh hơi suy nghĩ trong đầu, nhưng trên mặt lại không lộ ra chút nào.
“Thì ra là Tống công tử.”
“Không biết Tống công tử tìm đến tôi là vì chuyện gì?”
Tiết Hoa Thành ngồi ngay ngắn thân thể, chắp tay với Tống Tử Văn, lộ ra nụ cười cáo già nhiệt tình. Trên mặt anh nhìn như có vẻ nhiệt tình, nhưng đáy lòng lại càng ngày càng cảnh giác và nghiêm túc.
Hôm nay, anh đang ở trong một vị trí rất lúng túng, đối với người bình thường mà nói, nhìn như quyền hành vô hạn, có thể đổi trắng thay đen, có thể chi phối dư luận. Nhưng đối với tầng lớp quyền quý mà nói, anh vẫn đang ở tầng dưới chót nhất của cấp bậc này, lúc nào cũng có thể bị nhổ tận gốc, bị nhai nuốt cả da lẫn xương.
Nếu như muốn ổn định địa vị của mình, thậm chí là tiến một bước leo lên thì phải tìm được một thế lực bảo hộ.
Cái thế lực này.
Liệu có thể là Tống gia Dương Thành hay không?
Tiết Hoa Thanh không dám tùy tiện đưa ra quyết định. Thế lực Dương Thành và thế lực Trung Hải đang là hai thế lực cạnh tranh kinh tế trong Triệu Quốc, thậm chí là trên toàn cầu. Một khi anh bị cuốn vào bên trong ván cờ của hai phe này thì cực có khả năng ngay cả chết như nào cũng không biết!
“Là vì Lý Ngọc Trân sao?” Tiết Hoa Thanh đếm kỹ các thế lực Trung Hải, sau đó suy đoán.
“Vài ngày nữa, công ty dưới tay tôi sẽ có sản phẩm mới được đưa ra thị trường, cần làm phiền Tiết tiên sinh dìu dắt một chút!”
Tống Tử Văn dựa lưng vào một vòng trăng khuyết lạnh lùng.
Anh ta mặc một bộ quần áo đo may cao cấp nhất, trong lúc giơ tay nhấc chân không khỏi để lộ ra quý khí của gia tộc ở trên đỉnh Kim Tự Tháp. Trên gương mặt anh ta luôn mang theo nụ cười, nhìn như khiêm tốn, thế nhưng ẩn phía sau đó chính là sự kiêu ngạo và khinh miệt tận sâu trong xương tủy.
Người Thiên Long!
Tiết Hoa Thanh cân nhắc thái độ, cũng không tức giận hay là uất ức. Dựa vào gia thế của Tống Tử Văn, anh ta so với mình, và so với người bình thường, nói là 2 chủng loại khác nhau thì cũng không quá đáng.
“Nếu như Tống công tử cần thì Tiết mỗ nhất định sẽ hết sức tương trợ.” Tiết Hoa Thanh nói.
Tống Tử Văn nói tiếp.
Anh cũng tiếp tục đáp lời.
Lời nói nhìn như nhiệt tình, nhưng suy nghĩ tỉ mỉ lại thì bên dưới những lời đồng ý này đều là những lời lẽ hoa mỹ đến hoàn mỹ!
Mấy phút sau, cuộc gọi video kết thúc.
Tiết Hoa Thanh nhìn vào màn hình tối đen, nụ cười cung kính và nhiệt tình trên gương mặt lập tức biến mất không còn dấu vết. Hai tay anh chống lên ghế sô pha đi đến bên bàn làm việc, rút ra một điếu xì gà, hít sâu một hơi, thuận theo nhìn về phía cảnh đêm rực rỡ bên ngoài cửa sổ.
Bất kể là Tống gia hay là Lý gia ở Yến Kinh cũng được, hoặc là những người đứng đầu Trung Hải, bọn họ đều không phải là người mà đám tôm tép như anh có thể đối đầu.
…
“Chết tiệt.”
“Đáng chết!”
“Đáng chết!”
Trong phòng làm việc tại tòa nhà cao nhất Dương Thành.
Tống Tử Văn với dáng vẻ quý công tử, từng hành vi lời nói đều vô cùng tinh tế, sau khi ngắt video thì biểu cảm trên mặt dần thu liễm lại. Thay vào đó là một loại bạo ngược làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Anh ta là dã thú!
Một con dã thú phủ lớp da người!