Vừa mới bước ra khỏi khu dân cư, gió đông lạnh lẽo lùa vào cổ áo, Lục Bình không nén nổi mà rùng mình một cái. Anh đi ra khỏi tiểu khu, đi ở trên lối đi bộ. Một bên là những cửa hàng trên phố náo nhiệt, một bên là dòng xe cộ không ngừng lui tới.
“Đại lão truyền thông thành phố Trung Hải: Tiết Hoa Thanh, sinh năm 1979, năm 1997 học ngành báo chí tại đại học Quảng Hoa, năm 2004 tốt nghiệp nghiên cứu sinh…”
“Trong thời gian đầu phát triển trên lĩnh vực Internet, Tiết Hoa Thanh đã đánh giá cao hiệu quả truyền bá của của lĩnh vực hoàn toàn mới này! Anh ta dốc toàn lực, vay mượn tiền, dồn hết tất cả vào truyền thông Internet…”
“Đáng tiếc, mọi chuyện lại kết thúc trong phá sản.”
“Nhưng mà, khi các nền tảng như Wechat và Weibo xuất hiện, anh ta lại một lần nữa nắm lấy cơ hội! Điên cuồng thiết trí các tài khoản công chúng, tích V, thiết lập thủy quân… trở thành lính đánh thuê khét tiếng nhất trong giới truyền thông!”
Lục Bình không trực tiếp gọi xe.
Anh bước nhanh qua các cửa hàng, kết hợp với những gì mà Xuân Hạ từng trải qua, anh đã có nhận thức rõ ràng hơn về đại lão bên trong tin tình báo thứ ba.
“Mình nên xen vào như thế nào đây?”
Bước chân Lục Bình dừng lại. Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua mọi người mà chẳng có mục đích gì.
“Nhược điểm của Tiết Hoa Thanh là gì?”
“Anh ta mong muốn cái gì?”
“Lại e ngại cái gì?”
Đúng lúc này, ánh mắt của Lục Bình dừng lại, miệng mấp máy.
Anh áp suy nghĩ xuống, cầm lấy túi công văn rảo bước đi tới. Anh đi tới trước một gian hàng dọc con phố, nhìn về phía người phụ nữ trung niên đeo tạp dề, ôn hòa nói ra:
“Một cái đùi gà, chiên giòn một chút.”
“Tôi đã quét thanh toán rồi.”
Mấy phút sau, Lục Bình vừa ăn đùi gà rán vừa đi ở trên vỉa hè. Anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời bị ánh đèn neon hơi nhuộm đỏ ở phương xa.
Đèn xanh sáng lên, anh cất bước đi qua.
…
“Tiết đổng.”
“Gần đây, nhiều công ty quan hệ công chúng và nền tảng truyền thông ở Trung Hải và Hàng Thành đều bị các thế lực vô danh liên hệ, tôi suy đoán, khả năng sắp xảy ra sự kiện định hướng dư luận với quy mô lớn.”
Trong thư phòng cổ điển.
Ngoài cửa sổ chính là đường chân trời của thành phố Trung Hải.
Một người đàn ông trung niên đeo kính có nhiều điểm tương đồng với nhân vật Nghê Vĩnh Hiếu trong bộ phim điện ảnh ‘Vô gian đạo’ gác chéo chân, tựa vào bên cửa sổ, chuyên chú đọc một quyển tâm lý học được sưu tầm. Nghe thấy cửa phòng bị gõ vang, anh mới nhìn lại theo tiếng động, sau khi đáp một tiếng liền nhìn chăm chú vào một người phụ nữ có khí chất lão luyện đang đi vào.
Cô để tóc ngắn gọn gàng, mặc âu phục, đi giày cao gót, đứng cách người đàn ông trung niên không xa, cung kính báo cáo.
Nói xong, cô đưa một phần văn kiện lên phía trước.
Người đàn ông trung niên dùng một tay chống cằm, liếc nhìn văn kiện, bàn tay còn lại thì gõ gõ lên tay vịn.
Đối với những người trong nghề này thì đi càng xa sẽ liên lụy đến càng nhiều. Nhìn như không cố kỵ gì, tiếng xấu vang rền sau lưng, trên thực tế là những quy củ nghiêm ngặt…
Giống như ở trong Tây Du Ký, yêu quái bị đánh chết đều là những yêu quái không có lai lịch bối cảnh.
“Không có liên hệ với chúng ta sao?” Tiết Hoa Thanh để văn kiện xuống, trầm giọng hỏi.
Bên trong phần tài liệu này không có thông tin cụ thể, nhưng anh vẫn có thể thấy được mạch nước ngầm đang nổi lên.
“Tạm thời vẫn chưa.” Thư ký trẻ tuổi đáp.
Cô vừa dứt lời, điện thoại di động trong túi liền rung lên.
“Nhận đi.” Tiết Hoa Thanh nói.
Thư ký trẻ tuổi lấy điện thoại di động ra ngoài. Cô cũng không có đi chỗ khác, trực tiếp mở loa ngoài, giọng nói nghiêm túc vang lên:
“A lô.”
“Cho hỏi là vị nào?”
“Xin hỏi cô có phải là thư ký của Tiết đổng hay không? Chỗ chúng tôi có một đơn đặt hàng lớn, cần nói chuyện trực tiếp với Tiết đổng.”
“Chúng tôi đều hiểu rõ quy tắc.”
“Trần tổng, Trần Chí Đông cho tôi số này…”
Giọng nói mang theo chút láu cá.
Thư ký trẻ tuổi nhìn thoáng qua Tiết Hoa Thanh trước cửa sổ, tay cầm điện thoại di động, tiếp tục đáp: “Tôi cần biết là nghiệp vụ gì rồi mới có thể báo cáo với Tiết đổng được.”
“Được.”
“Xin ngài chờ điện thoại của tôi.” Thư ký trẻ tuổi đáp.
“Tiết đổng, tôi đoán người này chính là người đã mua phần lớn thế lực truyền thông trong giới.”
Trong cuộc điện thoại vừa rồi, người đàn ông phía bên kia rất kín tiếng, không có tiết lộ gì cả. Thư kí không ngừng tiến hành thăm dò đối phương dưới sự hướng dẫn của Tiết Hoa Thanh, sau một hồi trong điện thoại mới bày tỏ ông chủ lớn của bọn đồng ý đích thân gọi video hội nghị với Tiết đổng.
“Ừm.” Tiết Hoa Thanh khẽ nhíu mày.
Bàn tay anh khẽ nắm lại rồi mở ra, thư ký trẻ tuổi nhìn thấy vậy liền đi tới trước bàn làm việc bằng gỗ, lấy một điếu xì gà ra từ trong ngăn kéo cho Tiết Hoa Thanh.
“Tôi cũng muốn xem một chút đối phương rốt cuộc là ai?” Tiết Hoa Thanh hít một hơi, phun ra làn khói, sau đó trầm giọng nói.
Laptop được đặt ở trên bàn trà.
Camera chuyên nghiệp đã được điều chỉnh thử xong.
Mười mấy phút sau, thư kí mở một đường link video lên sau đó cung kính đi ra khỏi thư phòng rồi đóng cửa phòng lại.