Trong tầm mắt của anh, Lục Bình bình tĩnh mà lạnh nhạt dựa vào ghế sô pha, hỗn loạn trước mắt với anh mà nói phảng phất như chỉ là một việc nhỏ không đáng nhắc tới. Cho dù bọn họ chết hay sống thì cũng chỉ là vật râu ria.
“Sợ hãi sao?”
Trên gương mặt của tên dã thú đeo kính gọng vàng mang theo một nụ cười bệnh hoạn. Ánh mắt anh ta nhìn về phía đám cừu non đang sợ hãi.
Anh ta nâng cao giọng.
“Cầu xin Lục tiên sinh đi chứ?!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây