Vương An Kỳ hít một hơi thật sâu, trong đôi mắt lóe lên sự khao khát. Tay cô nắm lấy nắm cửa, kéo cửa phòng ra, ngoài cửa cũng không có những tia sáng chói mắt, động tác của cô dừng lại!
Lục Bình nhìn về phía khe cửa.
Anh trông thấy có một đôi mắt dán sát cánh cửa đang nhìn về phía mình. Đó là một đôi mắt hoảng sợ, tiều tụy và chứa đầy tia máu.
“Giết người không cần đao mới là chuyện kinh khủng nhất.”
Dù có được miêu tả nhiều như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể cảm thấy sốc bằng lúc đối mặt thực sự.
Lục Bình bị kinh sợ, sau đó, mồ hôi rịn ra, từng cây lông tơ trên người dựng thẳng.
Anh chưa từng nhìn thấy người nào có phản ứng như vậy.
“Tôi có biện pháp.”
Giọng nói của Lục Bình ôn hòa có lực, lời ít ý nhiều.
Giống như là người sắp chết đuối bắt được cọng rơm cứu mạng, Vương An Kỳ lấy dũng khí, tiếp tục mở cửa, Không bao lâu sau, cô hoàn toàn xuất hiện ở trong tầm mắt của Lục Bình.
Một cô gái rất xinh đẹp, mặc váy hai dây màu trắng, chân trần đứng ở phía sau cánh cửa. Cô quá lo âu, khẩn trương, thấp thỏm, chân đều gắt gao co lại, từng ngón chân gắt gao cuộn chặt trên mặt đất.
Sắc mặt cô tái nhợt không bình thường, vì mấy ngày gần nhịn ăn nên vóc dáng của cô đã gầy đi một vòng.
“Tôi có thể vào không.”
Lục Bình cố gắng giảm bớt cảm giác ngột ngạt, lộ ra nụ cười ôn hòa.
Vương An Kỳ muốn từ chối, nhưng cô càng sợ thế giới phía sau cánh cửa kia hơn. Cô nhìn thấy ánh đèn kia, nghe thấy tiếng vang truyền đến… có tiếng bước chân vang dội. Cô đột nhiên bị giật mình, quay người chạy vào trong căn phòng tối om, co người lại ở trên ghế sô pha.
Lục Bình nhìn thấy vậy thì đẩy cửa ra, bước vào trong phòng.
Anh quay người đóng cửa phòng lại.
Trong phòng rất tối, không có một tia sáng, Lục Bình bước đi, anh chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của mình… Còn nữa là tiếng thở dốc dồn dập, tiếng mèo nhẹ nhàng kêu meo meo.
Anh lấy điện thoại di động ra, màn hình lóe sáng lên.
Lục Bình đánh giá căn phòng, tất cả cửa sổ đóng chặt, rèm cửa sổ đều bị kéo kín, tất cả những thiết bị điện có thể phát ra ánh sáng đều bị tắt, cho dù là máy lọc nước, điểm sáng trên tủ lạnh…
Chấn động!
Kinh hãi!
Đây là lần đầu tiên anh có cảm nhận trực quan về những gì mà mấy người nắm giữ quyền lực có thể tạo ra!
Căn cứ theo tình báo, vị đại lão mà Vương An Kỳ đắc tội chỉ là một người cầm quyền nhỏ nhặt không đáng kể. Hắn ta chỉ điều động một phần nhỏ lực lượng tuyên truyền, dư luận và thủy quân mà thôi.
Nhưng lại có thể nghiền chết người ta như là nghiền chết một con kiến!
…
“Vương An Kỳ.”
“Không phải sợ, tôi đến để cứu vớt cô.”
Lục Bình đứng trước ghế sô pha, nhìn xuống cô gái mong manh trước mặt, anh giang hai tay ra, nhỏ giọng nói.
“Không sợ!”
“Không sợ!”
“Cho dù toàn thế giới không tin cô thì tôi cũng sẽ đứng ở bên cạnh cô.”
Trong phòng khách đưa tay không thấy được năm ngón, Lục Bình cũng ngồi xuống.
Trong bóng đêm, nữ võng hồng Xuân Hạ với hơn triệu fans trên mạng nhanh chóng nảy sinh lòng ngưỡng mộ đối với Lục Bình. Cô cuộn tròn người lại giống như là một con mèo, tựa đầu mình vào chân Lục Bình.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô gái.
Lòng bàn tay chạm vào phần lưng của đối phương chỉ cảm thấy được một trận lạnh lẻo.
Lục Bình ôn hòa trấn an đối phương.
“Còn chưa ăn cơm đúng không?”
“Tôi gọi chút thức ăn ngoài cho cô, ăn chút cháo đi, dưỡng dạ dày một chút.”
Lục Bình nói.
“ Ừm…”
Một giọng nói yếu ớt như tiếng muỗi kêu vang lên.
Anh lấy điện thoại di động ra.
Khi ánh sáng màn hình chiếu rọi bóng tối, rơi xuống làn da tái nhợt của Xuân Hạ, Lục Bình có thể cảm nhận được thân thể cô run rẩy một cách rõ ràng. Cô nhắm chặt hai mắt, chôn mặt ở giữa hai chân.
Sau khi gọi thức ăn ngoài, Lục Bình lại ngồi một lúc.
Anh nhẹ nhàng dời đầu Xuân Hạ sang một bên sau đó đi đến bên cạnh. ‘Lạch tạch’, tiếng bật đèn vang lên, ánh sáng ấm áp lập tức bao phủ khắp toàn bộ căn phòng.
Xuân Hạ thét lên một tiếng chói tai.
Lục Bình nhìn về phía cô gái đang run rẩy trên ghế sô pha sau đó ngồi trở lại trên ghế. Sau khi nghe anh động viên, cô gái chậm rãi ngẩng đầu lên. Rất xinh đẹp, gương mặt trái xoan cổ điển, lông mi khẽ run, dáng vẻ khóc lóc như lê hoa đái vũ, ngoại hình nhỏ nhắn. Ánh mắt anh vô tình thuận theo cần cổ trắng nõn trông thấy đai eo váy trắng rộng thùng thình, sau đó lập tức dời mắt đi chỗ khác.
“Đúng là một con bồ câu tinh xảo.”
Trong lòng anh cảm khái theo bản năng.
Không lâu sau, thức ăn ngoài đến, Lục Bình đích thân cho Xuân Hạ cho ăn cháo, nhìn thấy gương mặt của đối phương thoáng có chút ửng hồng. Sau khi xác nhận tâm trạng của đối phương đã ổn định lại, anh bảo Xuân Hạ nghỉ ngơi cho khỏe chuyện còn lại cứ giao cho anh, sau đó liền đứng dậy rời đi.
…
“Phù!”
“Thời tiết càng ngày càng lạnh!”
Lúc đến không có thẻ thang máy, cần leo thang bộ, lúc trở về chỉ cần ấn nút xuống tầng một là đủ.