Hoàng Văn Vượng vừa cử động liền động đến các vết thương trên người. Đau đớn giống như là thủy triều tuôn ra khiến cho anh không khỏi nhe răng trợn mắt, trên trán bắt đầu toát ra một lớp mồ hôi.
“Nói đi!”
“Ăn… đồ ăn! Tôi… Tôi ngay cả sức lực nói chuyện cũng sắp không còn nữa rồi, làm… làm sao có thể nhớ được các bí mật chứ.” Hoàng Văn Vượng chép miệng, liếm liếm bờ môi tái nhợt khô khốc, thấp giọng nói ra.
“Được. Tôi thỏa mãn anh, tốt nhất đừng có mà qua mặt ông đây.” Người đàn ông nhìn chằm chằm Hoàng Văn Vượng, trầm giọng nói.
Không lâu sau, đồ ăn và cơm được đưa tới trước mặt Hoàng Văn Vượng. Anh nhìn chằm chằm vào đồ ăn, nuốt ực một tiếng, yết hầu nhấp nhô, không ngừng nuốt nước bọt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây