Ăn xong một hồi, Lục Bình bưng ly coca lên, nhìn về phía Từ Mộng đã ăn đến mức đỏ cả môi: “Tôi mời cô một ly, nghe Oánh Oánh nhà tôi nói, trong mấy ngày Đại Thạch và tôi không có ở đây, đều là cô chiếu cố cho cô ấy.”
Từ Mộng bỗng dưng sững sờ, lập tức nâng ly lên:
“Không có! Không có!”
“Là Oánh Oánh đang chiếu cố tôi mới đúng!”
Tiếng ly thủy tinh va chạm thanh thúy, Lục Bình mượn động tác uống coca dùng dư quang khóe mắt quan sát người đồng nghiệp mới này. Thường xuyên trà trộn trong một đám lão hồ ly, tầm mắt của Lục Bình bị động được đề cao nhanh chóng. Anh có thể xác định được Từ Mộng rõ ràng là không biết mình.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây