“Chỉ là…” Lục Bình sợ hãi, sợ hãi tình báo bại lộ, sợ hãi năng lực của mình bị bại lộ.
Còn chưa kịp suy nghĩ cụ thể, lúc này Đinh Thanh đã chạy tới trước mặt, kéo cửa xe ra cho anh, cung kính kêu: “Lục tiên sinh.”
“Ừm.” Lục Bình bình tĩnh đáp.
Anh đã sớm tháo mũ và khẩu trang xuống, sau khi đứng dậy thì nhẹ nhõm nhảy xuống xe.
“Thanh Tử.” Một tay Lục Bình cắm ở trong túi, cười kêu một tiếng: “Anh có muốn biết mục đích mà tôi lại phí công sức như vậy hay không.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây