Ta Xem Hình Sự Trang Đại Lão, Tỷ Phú Quỳ Cầu Giúp Đỡ

Chương 52: Không thể nào!

Chương Trước Chương Tiếp

Mỗi câu mỗi chữ của anh đều giống như một con đao sắc bén nhất.

Đoạn tin tức này cũng không phải là Lục Bình nói cho Đinh Thanh. Lục Bình chỉ nói một phần tin tức liên quan tới lão quản gia Cổ Gia ở bên trong tình báo của Viên Thái Bình mà thôi.

Mà trên thực tế, trong tất cả tình báo liên quan đến Viên Thái Bình của Lục Bình, Viên Thái Bình là một người cực kỳ đa nghi, không tin tưởng bất kỳ người nào, chỉ tín nhiệm duy nhất lão quản gia Cổ Thủ Đông cùng ông ta lớn lên và gây dựng giang sơn. Viên Gia thật sự xem Cổ Thủ Đông là anh em của mình.

Năm đó, vợ của Cổ Gia bị sát hại, Viên Gia đã từng thật sự tức giận và thống khổ!

Cũng vì vậy mà bên trong tình báo của Lục Bình mới có thể có ghi chép về đoạn quá khứ này!

Đinh Thanh mặc kệ chân tướng.

Chỉ muốn úp cái nồi đã sớm không thể chứng thực lên đầu Viên Gia .

“Không!”

“Không thể nào!”

“Anh Viên năm đó…”

Đôi môi lão quản gia Cổ Gia khẽ run, tiếp lời muốn phản bác.

“Vậy vì sao ông lại phải đưa bọn họ ra bên ngoài, thậm chí có ý lừa gạt Viên Thái Bình?” Đinh Thanh đánh gãy lời nói của lão quản gia, chỉ vào điện thoại di động, cười khẩy.

Lão quản gia Cổ Gia dừng lại.

Ông chứng kiến quá nhiều chuyện của Viên Gia, cho nên sau khi con trai thứ hai được sinh ra, ông thật sự sợ.

“Ông có biết, vì sao tôi có thể tra được tin tức của bọn họ hay không?”

“Viên Thái Bình là một người đa nghi như vậy, ông làm sao có khả năng lừa gạt được ông ta? Tôi chỉ cần quan sát kỹ Viên Thái Bình thôi đã tìm được bọn họ!”

Đinh Thanh nhanh chóng nói, không cho Cổ Gia thời gian phản ứng.

Sự thực là, lão quản gia Cổ Gia cũng có lúc xảy ra sơ suất, Viên Thái Bình kín đáo điều tra sau đó biết được Cổ Gia che giấu con trai, nhưng cũng không có quấy rầy, ngược lại còn tiến một bước quét dọn sạch sẽ tất cả sơ hở.

Lão quản gia Cổ Gia suy sụp.

Ông biết rõ, đây là việc mà Viên Thái Bình có thể làm được.

“Cổ Thủ Đông!” Đinh Thanh mở to hai mắt, đột nhiên hô to.

“Ông cho rằng, bọn họ có thể chạy thoát sao? Cho dù không phải là tôi?!” Đinh Thanh giống như một con thú dữ đang gầm thét.

Lão quản gia Cổ Gia buông lỏng tay ra, bàn tay nắm chặt điện thoại di động rủ xuống. Ông hít sâu một hơi, đối diện với ánh mắt tràn đầy tơ máu của Đinh Thanh, khàn giọng nói:

“Cậu muốn làm cái gì?”

“Tôi muốn lấy lại tất cả những gì thuộc về tôi!”



[ Ong ong ——]

Điện thoại di động đặt ở bên bàn làm việc rung lên.

Lục Bình cầm điện thoại di động lên liếc nhìn, lại đưa tay để lại chỗ cũ. Anh tiếp tục hoàn thành công việc, qua một lúc sau mới cầm điện thoại di động lên, sau đó đi ra bên ngoài phòng làm việc, bước vào cuối hành lang.

Anh nhìn ra cửa sổ.

Anh gọi đến cái số kia, dán điện thoại di động vào bên tai.

“A lô.” Lục Bình ung dung nói.

Anh nghe đầu bên kia điện thoại nói chuyện, ánh mắt không ngừng lấp lóe.

“Làm không tệ.”

Trong lòng thán phục, nhưng trên mặt lại không có chút cảm xúc gì.

Lục Bình chỉ trầm giọng nói: “Thời gian còn lại của anh không nhiều lắm.”

“Thời tiết không tệ.”

Lục Bình đứng ở tại chỗ, nắm chặt điện thoại di động.

Anh ngước đầu, nhìn thoáng qua ánh mặt trời ấm áp mùa đông, đây đúng là thời tiết tốt hiếm có của mùa đông Trung Hải, thích hợp cho người bình thường mang theo bạn gái, người nhà đi ra ngoài đi dạo phố, uống trà.

Ánh mắt anh hướng xuống dưới.

Từng tòa nhà cao tầng đột ngột mọc lên từ mặt đất gợn sóng lăn tăn, chiết xạ ánh mặt trời chói chang.

Lục Bình thở ra một hơi, thì thầm tự nói.

Từ khi biết tình báo trong giá sách có thể đổi mới, anh chỉ cảm thấy cuộc sống từng vô vị đã hoàn toàn thay đổi, mỗi một ngày đều cực kỳ thú vị.

Giống như hôm nay, sáng sớm vẫn là người bất lực như bị té trên lầu cao xuống, như người tuyệt vọng chết chìm trong biển sâu! Giữa trưa thì lại tiêu tiền như nước mua xe sang hàng triệu tệ, bừa bãi phát tiết ở hàng ghế sau xe! Lại cách không nhìn chăm chú mấy người đứng đầu của tập đoàn vận tải Trung Hải tranh đấu!

“Không nghĩ nhiều như vậy nữa!”

“Cứ chạy về phía trước!”

Lục Bình lắc đầu, anh phát hiện mình không thể suy nghĩ nhiều, càng nghĩ nhiều thì nội tâm vốn vừa kiên định của mình sẽ bị bất an quấn quanh.

Anh quay người đi trở về văn phòng.

“Bình Tử.”

“Anh nghỉ ngơi thêm một hồi đi, đại khái khoảng hơn ba giờ, chúng ta đi Xuyên Hòa họp. Oánh Oánh, cô cũng đi cùng.”

Đồng nghiệp Cố Đại Thạch xoay người lại, nói với Lục Bình và Trương Oánh Oánh.

Sau khi đáp lại mấy câu, khu vực xung quanh Lục Bình lại khôi phục sự an tĩnh.

Buổi sáng nửa ngày không đến, cho dù Cố Đại Thạch và Trương Oánh Oánh đã làm thay anh hơn nửa nhiệm vụ, nhưng trong tay anh vẫn có không ít công việc. Anh tập trung sự chú ý lên công việc, không tiếp tục cân nhắc chuyện tình báo, cân nhắc về đại nhân vật kia, chỉ đắm chìm vào trong nhiệm vụ của mình.

Ba giờ mười lăm phút.

Cố Đại Thạch liếc nhìn thời gian, duỗi lưng một cái sau đó cầm tài liệu lên, gõ gõ bàn Lục Bình một cái.

Mấy phút sau, Cố Đại Thạch đi ở phía trước, Lục Bình và Trương Oánh Oánh sánh vai đi ở phía sau. Ba người rời khỏi văn hóa Ngô Minh, bước vào thang máy. Lục Bình không còn khẩn trương như lần trước đó nữa, chỉ ôm tài liệu, laptop, thu liễm cảm xúc, nhìn dòng số hiển thị thang máy đang không ngừng thay đổi.

[Ting ——]

Âm thanh thanh thúy của thang máy vang lên.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)