Ta Xem Hình Sự Trang Đại Lão, Tỷ Phú Quỳ Cầu Giúp Đỡ

Chương 51: Tôi từ lâu đã không phải là người!

Chương Trước Chương Tiếp

Trong văn phòng.

Lục Bình thao tác con chuột, sửa đổi bản thiết kế phía trên màn hình.

Sau khi chỉnh sửa xong tấm poster này, anh cầm điện thoại di động lên liếc nhìn, sau đó đẩy mắt kính một cái, thầm nói ở trong lòng. Anh biết rõ năng lực của mình, biết rõ người đứng thứ hai của tập đoàn vận tải Trung Hải: Đinh Thanh là vượt xa mình. Cho nên, anh cũng không có quơ tay múa chân quá nhiều, chỉ nói ra tin tức tương ứng.

Chuyện còn lại liền giao cho Đinh Thanh đi làm.

Lục Bình chỉ cần duy trì trạng thái của mình, sau đó quan sát thật tốt rồi tỉ mỉ suy nghĩ.



“Đinh Thanh!” Lão quản gia Cổ Gia chợt trầm giọng hô.

Ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen, tóc bạc trắng được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ. Giọng nói của ông lão vang lên giống như là ma quỷ đòi mạng.

“Cổ Gia, ông cũng biết cảm thấy đau lòng sao?”

Đinh Thanh nhìn dáng vẻ của Cổ Gia, anh nhếch môi, nụ cười trở nên rạng rỡ. Cả người như có chút điên cuồng, nhưng ánh mắt lại đỏ ửng.

“Chân Chân mới năm tuổi!”

“Mới năm tuổi thôi!”

“Nó cũng từng ngọt ngào gọi ông là ông nội Cổ mà? Ông quên rồi sao!” Đinh Thanh điên cuồng nói.

Anh khàn giọng chất vấn.

Nghe thấy lời nói của Đinh Thanh, lão quản gia Cổ Gia lập tức cảm thấy kinh sợ, sau đó cả người miễn cưỡng bình tĩnh lại. Ông nhìn về phía Đinh Thanh, há miệng một cái muốn giải thích, nhưng một hồi lâu sau chỉ nói được một câu:

“Tôi… tôi không có.”

Năm đó, tuy rằng ông không tham dự vào chuyện vợ con của Đinh Thanh, nhưng cũng quan sát toàn bộ quá trình.

“A!” Đinh Thanh nhìn về phía lão quản gia.

Cổ Gia cầm điện thoại di động trong tay, tay cầm đao của người áo đen kia càng dùng sức, mũi đao nhàn nhạt ghim vào trong làn da nhẵn nhụi, máu tươi trên cổ không ngừng chảy xuống.

Tiếng khóc của đứa trẻ khiến cho lão quản gia luôn trấn định bỗng trở nên hoảng loạn, đau lòng.

“Ông chắc chắn là đang nghĩ tại sao tôi lại có thể biết rõ tin tức của bọn họ đúng không?”

“Dù sao, ông cũng đã giấu bọn họ kín như vậy!”

“Ông khẳng định cũng tưởng rằng cho dù là Viên Gia cũng không thể biết cả nhà bọn họ ở đâu đúng không?”

Đinh Thanh nhìn thấy phản ứng của lão quản gia, anh đến gần hơn mấy bước, thò đầu ra nhìn thoáng qua điện thoại di động trong tay lão quản gia, cười nói.

Mí mắt Cổ Gia giật giật.

“Dừng lại!”

“Cậu bảo hắn ta dừng lại!” Cổ Gia cầu xin nói.

“Cho Cổ Gia chút mặt mũi đi.”

Đinh Thanh vẫn nghiêng đầu nhìn qua điện thoại di động, anh cười đùa nói với người áo đen bên trong màn hình.

“5 năm.”

“Y Vân và Chân Chân đã rời đi ròng rã 5 năm, tôi chưa từng buông tha chuyện kia. Tôi vẫn luôn điều tra, điều tra tại sao ngày kia lại trùng hợp như thế!” Đinh Thanh nửa thật nửa giả nói.

Anh đi lại bên trong hầm rượu.

Anh ngẩng đầu, quan sát từng chai rượu trắng bên trong căn phòng này… Anh dừng lại, sau đó quay đầu, lúc nhìn về phía Cổ Gia thì trên gương mặt ít đi mấy phần dữ tợn, thay vào đó là nồng đậm cười nhạo.

“Trong quá trình này, tôi tra được một chút tin tức thú vị.”

“Cổ Gia, ông từ năm 13 tuổi đã bắt đầu đi theo Viên Gia. Các người là chủ tớ, lại càng là anh em, ông tin tưởng lão gia tử vô điều kiện.”

“Mà ở trước cái gia đình này, ông còn từng có một đoạn tình cảm khác, một gia đình khác!”

“Nhưng vì sao bọn họ lại không còn?”

Đinh Thanh hỏi ngược lại.

Lão quản gia Cổ Gia nhìn về phía Đinh Thanh.

Đó là những gì ông từng trải qua lúc còn trẻ, toàn bộ giang hồ chắc là không ai còn nhớ rõ. Lúc còn trẻ ông và Viên Gia đều chỉ thuộc tầng lớp trung bình dưới. Ông gặp phải kẻ thù trả thù, vợ và con nhỏ chết đi trong cùng ngày.

Cũng bởi vì chuyện này, sau khi sinh đứa con trai tiếp theo, ông liền đặt ở bên ngoài mà nuôi lớn, không cho bất kỳ người nào biết rõ.



“Tôi nói là, liệu có loại khả năng này hay không, Viên Gia… Không…”

Nụ cười trên mặt Đinh Thanh càng ngày càng đậm.

Trong hầm rượu, anh đi từng bước một về phía lão quản gia. Mặc dù đó chỉ là phỏng đoán của bản thân, nhưng anh lại nói ra bằng giọng điệu khẳng định và hưng phấn: “Viên Thái Bình, thứ mà ông ta cần chính là một công cụ một thân một mình, không có bất kỳ ràng buộc nào!”

“Mà không phải…”

“Một người có xiềng xích, có nhược điểm động lưỡi dao! Ông ta cần một cái bóng theo bên người, một cái bóng chỉ thuộc về một mình ông ta!”

Đinh Thanh hưng phấn nói.

Trong hưng phấn mang theo run rẩy.

Lão quản gia Cổ Gia không có phản ứng gì, ông đi theo Viên Thái Bình cả đời, là người hiểu rõ Viên Gia nhất trên thế giới này. Ông hẳn nên tín nhiệm Viên Gia nhất, nhưng lúc này, ông theo bản năng lại tin tưởng lời của người trước mặt.

Bởi vì, ông đã gặp qua quá nhiều thủ đoạn của Viên Thái Bình.

“Cho nên, vài thập niên trước, trong gian nhà kia, là Viên Thái Bình tự tay giết chết người vợ 23 tuổi và con trai của ông!”

“Thật là bi ai!”

“Ông trở nên tín nhiệm và trung thành với ông ta, lại không ngờ rằng đó lại là kẻ thù lớn nhất của mình!”

Đinh Thanh nhếch môi, gằn từng chữ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)