Lục Bình càng làm càng quen với màn kịch xé da hổ, đã nhìn không ra một chút sơ hở nào.
Câu nói kia là Lục Bình cũng không tính là nói dối. Lần trước Tống Tử Văn ép đến Xuyên Hòa, anh bị ngăn ở trong văn phòng của Lý Ngọc Trân, lão gia tử đúng là đã từng nói chuyện điện thoại với anh, cũng đã mời anh đến chơi, chỉ là không nói muốn pha trà cho Lục Bình, càng không nói đến chuyện trà quý. Chỉ có một câu là:
“Nếu như Lục tiên sinh đến Yến Kinh thì nhất định phải thông báo trước cho lão hủ.”
“Lý lão ca quả là coi trọng Lục tiên sinh.”
Trước bàn ăn bằng gỗ lim, giọng nói khàn khàn lạnh lùng của Vinh lão gia tử ngồi ở trước xe lăn chợt vang lên. Sau khi hơi dừng lại một chút, đôi mắt đục ngầu nhìn chăm chú về phía trưởng tử: “Tích Triều, lần trước cha đến Yến Kinh là lúc nào nhỉ? Lớn tuổi, già nên cũng hồ đồ rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây