Nghe thấy lời nói của Lục tiên sinh, ánh mắt của Ngô Thì Chương ngưng lại. Ông đặt chén rượu xuống, lộ ra vẻ suy tư. Trong tình hình hiện tại, Lục tiên sinh và Vinh tiên sinh lại gặp mặt khiến cho ông không khỏi phải suy nghĩ nhiều. Chỉ là vừa mới nghĩ tới sơ qua đã khiến cho da lông của ông cảm thấy run rẩy. Ngô Thì Chương nâng mắt lên, gương mặt trẻ tuổi thần bí của Lục tiên sinh hiện ra chút đỏ ửng, đang nhìn về phía ông với nụ cười như có như không.
“Tôi còn tưởng rằng, Lục tiên sinh đã sớm gặp mặt Vinh tiên sinh rồi.” Ngô Thì Chương không còn dám nhiều lờ, chỉ mỉm cười rồi nói như vậy.
…
“Lão hồ ly này.”
“Cho dù như thế nào thì cũng không dám nhiều lời.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây