Một cô gái với đôi mắt sáng rực, tóc búi cao, dáng vẻ tương tự với Mao Hiểu Đồng, mặc đồng phục công sở, nhảy cẫng đi vào. Cô đối diện với ánh mắt của Lục Bình, nở một nụ cười rất xán lạn. Sau khi đi vào trong văn phòng, bước chân của cô chợt tăng tốc, chỉ thấy giày da giẫm trên mặt đất phát ra tiếng vang. Cô lướt qua Hạ Đình, rất nhanh đã đứng ở trước mặt Lục Bình. Tay chống ở trước mặt bàn, hơi dùng sức một chút, lông mi run rẩy, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu:
“Tôi còn tưởng rằng Lục tiên sinh đã quên mất tôi rồi.”
Lục Bình đối diện với ánh mắt của Tào Kiến Lan. Anh nhạy cảm phát hiện ra đối phương so với lần trước gặp mặt hình như đã có những thay đổi to lớn.
Lần trước, cô vừa bò ra từ trong vực sâu, mặc dù có năng lực học tập rất mạnh, nhưng trong lúc giơ tay nhấc chân vẫn có thể nhìn ra một tia không hài hòa. Nhưng bây giờ thật giống như đã tiến hóa, rất tự nhiên mượt mà, giấu nguy hiểm ở chỗ sâu nhất.
Nhìn thấy động tác dừng chân tại chỗ của Hạ Đình, Lục Bình liền phất phất tay với cô. Người kia hơi khom người, sau đó cung kính đi ra khỏi văn phòng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây