Đây không phải là bởi vì Lục Bình phế vật, mà là xuất thân của hai người khác nhau. Người trước hai tháng trước vẫn chỉ là một nhân viên bình thường. Nhưng Đinh Thanh lại là người lăn lê bò trườn đi lên từ trong vũng nước bùn, trưởng thành và sinh tồn giữa máu và lửa. Nếu đơn thuần luận về năng lực, hiện tại Lục Bình còn kém xa Đinh Thanh.
Hai chân giẫm trên nền gạch màu xám xanh, đi ở trên lối đi chỉ đủ cho hai người đi giữa hai hàng ghế.
Đinh Thanh đứng ở trước mặt Ông Đức Lâm, nghênh đón ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống mình của đối phương. Anh bình tĩnh dời tầm mắt đi chỗ khác. Ánh mắt nhìn chăm chú về phía bức tường để bài vị. Tay trái ôm lấy tay phải, cung kính chắp tay hành lễ. Sau khi hạ người xuống thì anh đột nhiên trợn tròn hai mắt, dùng giọng điệu bi phẫn đến mức tận cùng giận dữ hét lên:
“Tổ tông ban phúc!”
“Đinh Thanh —— còn sống trở về!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây