“Anh cuối cùng lại đến.”
“Tôi còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại anh nữa…”
Bên trong nhà, Xuân Hạ giống như là một con mèo mềm mại. Làn da mềm mại của cô đỏ ửng giống như là mã não, ánh mắt sáng ngời long lanh, nhìn chằm chằm Lục Bình không chớp mắt. Cô nắm chặt lấy vạt áo của đối phương, nói với vẻ tủi thân.
“Đừng sợ!”
“Đừng sợ!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây