Về cơ bản thì liếc mắt liền có thể nhìn ra người nào làm ăn tốt, người nào làm ăn không tốt.
“Tổng thể mà nói, tất cả mọi người đều cảm thấy cao hứng khi gặp lại bạn học cũ.” Nụ cười Lục Bình rõ ràng hơn một chút.
Có lẽ là vì bản thân đang đi càng ngày càng xa trong một cái vòng khác, cho nên Lục Bình rất quý trọng giờ phút hiện tại, đặc biệt hoài niệm lại thời học sinh vô ưu vô lo.
“Khó trách công việc của anh lại càng ngày càng kém!”
“Buổi tối, em mời anh đi ăn cơm cùng Vương Kha anh lại không đi. Anh lại muốn đến tham gia họp lớp gì đó này. Đến tham dự buổi tụ họp kia sẽ có thể giúp đỡ rất nhiều cho sự nghiệp của anh?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây