Hoàng Văn Vượng mím môi. Anh cả đời này đều chưa từng được đãi ngộ như vậy. Anh phảng phất như cảm nhận được cái gì gọi là ‘Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ’! Anh nhìn tấm thẻ có viết số điện thoại mà Đinh gia đưa tới, sau đó cầm thật chặt, lại không nghĩ tới trong quá trình huấn luyện, tất cả điện thoại di động của bọn họ đều đã bị huấn luyện viên lấy đi.
“Văn Vượng.”
“Tôi đã nghiêm túc xem qua các video huấn luyện của các người trong những ngày qua. Mà anh chính là người mà tôi coi trọng nhất trong năm mươi người.” Lục Bình ôn hòa nói.
Giọng nói của anh cũng không quá lớn, nhưng Hoàng Văn Vượng nghe vào trong tai lại không thua gì một tiếng sét! Tất cả mọi người đều cho rằng Hoàng Văn Vượng anh là một trạch nam củi mục, là người có thể chất và khả năng chiến đấu kém nhất trong năm mươi người. Anh thở hổn hển, cắn chặt lấy miệng, cảm thấy mũi có chút chua xót! Anh đời này chưa từng được bất kỳ người nào để ý tới và khẳng định cả! Đây là lần đầu tiên anh được khẳng định, còn là được Lục tiên sinh khẳng định!
“Anh nắm giữ một sức mạnh mà ngay cả chính bản thân mình cũng không phát hiện ra.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây