Hai người rời khỏi dãy tranh sơn dầu, dừng bước ở trước thang máy.
Đến lúc này, tâm lý khẩn trương của Lục Bình dần dần ổn định lại, trái tim không còn đập dồn dập nữa. Anh có thể cảm nhận được máu nóng giữa tứ chi đang cuồn cuộn chảy xuống, cả người phát nhiệt, trạng thái đạt tới đỉnh phong.
“Lục tiên sinh.” Trong lúc chờ thang máy đến, Ngô gia đột nhiên gọi một tiếng.
Lục Bình nở nụ cười, nhìn lại.
“Lúc bắt đầu xác nhận là ngài, tôi còn tưởng rằng tiên sinh đến để hưng sư vấn tội, hiện tại mới miễn cưỡng xác định được chắc không phải là như thế.” Ngô gia vẫn duy trì nụ cười trước đó, từ từ nói ra.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây