Lý Ngọc Trân nói xong liền thả chân xuống, thò tay ra, chuẩn bị đẩy cửa xe ra.
Cô vừa muốn di chuyển thì mu bàn tay phải bỗng bị bắt lấy. Cô không có thói quen bị bất kỳ người khác giới nào chạm vào, sắc mặt trở nên hơi lạnh, ngẩng đầu nhìn về phía Lục tiên sinh.
Lục Bình đẩy khung kính một cái, ôn hòa gật đầu:
“Để tôi.”
Nghe thấy một câu như vậy, Lý Ngọc Trân dừng động tác đứng dậy lại. Đôi mắt lạnh lùng của cô nhìn chằm chằm Lục Bình chốc lát, sau đó rút cánh tay của mình, lại ra, lại ngồi trở lại vị trí ban đầu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây