Thân thể cô hơi ngả về phía sau, có chút mệt mỏi xụi lơ trước ghế dựa. Không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ có những lúc không có người, cô mới dám tháo lớp mặt nạ của mình xuống, thoáng lộ ra chút yếu ớt được che giấu sâu bên trong.
Bàn chân duỗi thẳng, rời khỏi giày cao gót, co lại. Bàn chân Lý Ngọc Trân giẫm lên nệm ghế. Cô ôm lấy hai chân, chôn mặt vào trong đó.
Lúc này.
Ánh mắt của cô đột nhiên chú ý tới phần tất chân bị Lục Bình dùng móng tay vạch ra mấy đường.
Lý Ngọc Trân mở hai mắt ra, vẻ mặt ngưng lại, trong giây lát, khí chất nhu nhược kia đã tan biến không còn dấu tích. Một nữ thần mạnh mẽ, hoàn mỹ tuyệt đại lại xuất hiện ở phía trước bàn làm việc.
Cô đưa một chân ngọc thon dài ra, tay đẩy làn váy lên —— động tác của cô chợt dừng lại. Hôm nay cô mặc một chiếc váy nửa người ôm hông, váy liền với phần trên, làn váy chỉ kéo được tới bắp đùi liền không thể kéo lên được nữa. Muốn cởi tất chân xuống thì trước tiên phải cởi váy ngang hông xuống.
Lý Ngọc Trân sững sờ tại chỗ.
Một lát sau, gò má lạnh như băng của cô bỗng ửng hồng, chân trần đứng cạnh chiếc ghế làm việc. Cô quay người lại nhìn về phía cánh cửa sổ sát đất có thể nhìn xuống cả tòa thành phố.
Mặc dù nói cái cửa sổ này chỉ có thể nhìn ra phía ngoài, không thể nhìn từ bên ngoài vào bên trong.
Nhưng ——
Lý Ngọc Trân cầm chiếc điều khiển lên, nhấn nút, rèm cửa sổ chậm rãi đóng kín. Văn phòng một giây trước còn đang sáng ngời lúc này đã trở nên tối đen.
Thở phào một cái.
Lý Ngọc Trân đỏ mặt, từ từ cởi chiếc váy ôm hông ra, một đường cong hoàn mỹ giống như là kiệt tác của thượng đế dần hiện ra.
Cô là một người phụ nữ cẩn thận, có thể nói là chưa từng phải chịu nhục nhã như vậy.
Lý Ngọc Trân đặt chiếc váy lên trên ghế dựa, cởi tất chân ra. Cô lạnh lùng ném đôi tất chân kia vào trong thùng rác.
…
“Tới đây thôi.”
“Bị các đồng nghiệp của tôi nhìn thấy sẽ không tốt.”
Trước sảnh thang máy.
Lục Bình nói với thư ký Hạ Đình, nói xong liền đi vào trong thang máy ấn xuống tầng dưới, sau đó gật gật đầu với Hạ Đình ở bên ngoài cánh cửa.
“Hô!”
Cửa thang máy đóng lại.
Con số hiển thị tầng lầu không ngừng hạ xuống, có lẽ là do Lý Ngọc Trân mà đi qua mấy chục tầng đều chưa từng dừng lại một lần.
Lục Bình đứng ở trong thang máy, tâm trạng căng thẳng bắt đầu dần dần được thả lỏng, nhịp tim lại lần nữa đập mạnh. Anh cảm thấy hai chân như có chút nhũn ra, sống lưng đã bị mồ hôi thấm ướt.
Có đôi khi chính là như này, một khi năng lượng được giải phóng, tất cả dũng khí, lý tính và trí tuệ đều giống như bị rút ra từ trong thân thể.
Nhưng mà.
Lục Bình biết rõ bây giờ còn chưa thể buông lỏng, góc trái phía trên cùng của thang máy đang có camera giám sát yên tĩnh ghi lại mọi hình ảnh.
Từ tầng 58 đến tầng 15.
Từ Xuyên Hòa đến văn hóa Ngô Minh, thật giống như Lục Bình từ thương nhân tình báo đến nhân viên bình thường, xóa bỏ mọi sự hào nhoáng, lộ ra một con người bình thường.
Lục Bình đi ở phía trên hành lang, trong lòng dần ổn định lại. Sau khi rẽ vào góc đường, anh không kịp đợi mà lấy điện thoại di động ra, mở tin nhắn chuyển khoản vừa mới nhận được ra, trong miệng thầm đếm hàng số thật dài kia.
Anh nhếch môi, hít sâu mấy hơi.
Lục Bình dừng bước lại ở trước phòng làm việc, anh điều chỉnh trạng thái, ngáp một cái, sau đó vẻ mặt bỗng biến trở nên có chút lười biếng, lúc này mới đi vào.
Văn phòng lớn.
Bầu không khí giữa các đồng nghiệp có chút không đúng lắm, một số người cúi đầu, không ngừng thảo luận chuyện liên quan tới Xuyên Hòa trong đủ loại group chat.
Cố Đại Thạch thì nghiêm mặt, đầu ngón tay điên cuồng gõ bàn phím. Anh đang điên cuồng đối đầu với mấy người chuyên bôi đen người khác ở trên mạng. Trương Oánh Oánh thì mím môi, lơ đãng xem phim. Cô thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía sau cánh cửa, sau đó ngay lập tức phát hiện Lục Bình đi vào, trên gương mặt đỏ như trái táo lộ ra nụ cười vui vẻ đơn thuần.
“Anh Bình!” Giọng cô có chút vui sướng.
“Tôi còn tưởng rằng anh bị rơi xuống toilet, thiếu chút nữa đã đi gọi người tới vớt anh lên rồi.” Cố Đại Thạch nghiêng đầu qua, đáp một tiếng.
“Bụng có chút không thoải mái.” Lục Bình thản nhiên đáp lời.
Anh ngồi xuống, nhìn về phía màn hình, đầu óc trống rỗng. Ngay sau đó, anh nhìn chăm chú vào những thứ bình thường trước mắt, một loại cảm xúc khác lập tức bảo phủ cảm giác khẩn trương lúc nãy. Loại tâm tình này có thể gọi là vui sướng, tùy ý, niềm vui tràn trề!
Sự tương phản mãnh liệt giữa hai thân phận khác nhau khiến cho Lục Bình có một chút si mê và muốn ngừng mà không ngừng được!
“Càng chạm đến cực hạn thì tuyến thượng thận lại càng được kích thích.”
Lục Bình lấy mắt kính xuống, lau chùi, như có như không nói một tiếng.
“Phía sau đó chính là trung tâm của tin tình báo thứ tư —— Tạ Yến Thanh.”