Kỳ Nhông Năm Màu lè đầu lưỡi.
Mục Lương giơ tay lên, ở trước mặt ngưng kết lưu ly, cuối cùng biến ra sáu rương hàng dài rộng sáu mét, độ cao cũng đạt tới ba mét.
- Nằm xuống.
Mục Lương giơ tay lên vẫy vẫy.
Kỳ Nhông Năm Màu làm theo, nằm ở trên quảng trường nhỏ.
Mục Lương đưa tay ra, từ trong tay phun ra tơ nhện, rồi dời lên sáu rương hàng, đặt ở sau lưng Kỳ Nhông Năm Màu.
Phía dưới rương hàng, lưu ly lấp lánh ánh sáng, lưu ly mới bao phủ phần lưng của Kỳ Nhông Năm Màu, chúng nối liền với nhau vòng qua bốn chân, giống như cho nó mặc áo may ô vậy.
- Xì xì ~~
Kỳ Nhông Năm Màu lắc lắc cơ thể, rương hàng lưu ly vững vàng cố định ở sau lưng.
- Đi thôi, ta giao cho ngươi nhiệm vụ vận chuyển mỏ muối.
Mục Lương cười rồi vỗ lên đầu Kỳ Nhông Năm Màu.
Kỳ Nhông to lớn lại trở thành công nhân bốc vác đồ.
Kỳ Nhông Năm Màu quay người rời đi.
Răng rắc ~~
Cơ thể khổng lồ của nó áp đảo tường vây của Khu Vực Trung Ương, nó vẫy đuôi rồi bò ra ngoài tường thành.
- …
Mục Lương đưa tay đỡ trán.
Kỳ Nhông Năm Màu vừa mới lên cấp bảy, cơ thể nó vẫn chưa kịp thích ứng với thay đổi, còn chưa học được khống chế sức mạnh.
Mục Lương đưa tay ra, điều khiển nguyên tố đất, bức tường vây vừa bị sụp đổ lại mọc lên, khôi phục như lúc ban đầu.
Anh quay người trở về cung điện, tiếp tục nghiên cứu cách tinh luyện mỏ muối.
Hoặc có lẽ là, anh đang nhớ lại kiến thức của kiếp trước.
Muối được đưa tới thành Vạn Yêu đều có hình dạng là khoáng thạch, chúng còn chưa trải qua xử lý.
Từ lâu Mục Lương đã không quen ăn muối ở thế giới này, vừa có vị đắng vị chát, thiếu vị mặn, có nhiều rất nhiều mùi kỳ lạ.
Hơn nữa, mỏ muối chưa từng được thanh lọc, bên trong có thể chứa rất nhiều độc tố.
Anh trở lại thư phòng, ngồi ở trên ghế, vừa nhớ vừa cầm bút lên viết.
Thế giới này còn thiếu kỹ thuật tinh luyện mỏ muối, nên chỉ cần dùng cách thủ công là được rồi.
Anh vùi đầu vào viết, hơn mười phút sau, cách tinh luyện mỏ muối đơn giản đã hoàn thành cải tiến.
Mục Lương đứng dậy, chuẩn bị đi tới phòng làm việc để làm thí nghiệm, anh định thực hành tính khả thi của việc tinh luyện mỏ muối.
- Mục Lương, ngươi muốn đi làm gì vậy?
Mễ Nặc bưng một cái khay điểm tâm vào thư phòng.
Đó là một khay trà bánh Tinh Thần, cô gái tai thỏ đã dùng nước trà Tinh Thần trộn với bột lúa mì, pha chế mà thành bánh bích quy.
- Ta đến phòng làm việc luyện chế muối.
Mục Lương ôn nhu đáp.
- Ừm, ta còn đang muốn để cho ngươi nếm thử mùi vị của món điểm tâm mới.
Mễ Nặc nhỏ giọng lầm bầm một câu.
Tai thỏ lông nhung màu lam ỉu xìu xuống, đôi mắt màu xanh lam của cô mong chờ nhìn chằm chằm Mục Lương.
- Vậy ta sẽ nếm thử xem.
Mục Lương dở khóc dở cười, tiểu nha đầu này còn giả bộ đáng thương cho anh nhìn.
Trong ánh mắt tràn ngập mong chờ của cô gái tai thỏ, anh tự tay cầm lên chiếc bánh bích quy nhỏ bằng hai ngón tay.
Mục Lương nhìn thoáng qua bánh bích quy nhỏ, sau đó bỏ vào trong miệng nhấm nuốt.
- Răng rắc ~~
Không ngờ vừa đưa vào miệng anh đã cảm nhận được sự giòn tan, phảng phất hương trà, hương vị ăn rất ngon.
- Như thế nào?
Mễ Nặc hồn nhiên hỏi, bên trong đôi mắt màu xanh lam có khẩn trương.
- Ăn rất ngon.
Từ trong thâm tâm Mục Lương giơ ngón cái lên khen ngợi
- Có thật không?
Đôi mắt đẹp của Mễ Nặc sáng lên, khuôn mặt xinh đẹp bởi vì vui vẻ mà ửng hồng.
- Ừm, thật sự ăn rất ngon.
Mục Lương gật đầu, buồn cười búng trán cô gái tai thỏ.
Anh dịu dàng nói:
- Có thể đưa chút cho Vưu Phi Nhi, sẵn bảo cô ấy chú ý nghỉ ngơi.
- Ừ, ta sẽ đi ngay bây giờ.
Mễ Nặc liên tục gật đầu.
Trong cái đầu nhỏ của cô đã bắt đầu nghiên cứu vị mới của bánh bích quy, ví dụ như vị cà chua.
...
Dưới pháo đài Thiên Môn Lâu.
Phong Thanh Lang mặc áo bào đen, khoanh hai tay trước ngực, hắn đang giám sát công nhân vận chuyển mỏ muối.
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía thành Vạn Yêu, nơi đó đang liên tục có người đi tới, bọn hắn đều cõng túi da thú căng phồng trên lưng, bên trong cũng đựng mỏ muối.
Các công nhân mang túi da đặt ở dưới Thiên Môn Lâu, xếp thành một ngọn núi nhỏ cao bảy tám mét.
- Tăng nhanh tốc độ.
Phong Thanh Lang hô với giọng khàn khàn.
- Vâng.
Các công nhân khúm núm gật đầu, cắn răng tăng tốc độ vận chuyển.
Sắc mặt Phong Thanh Lang lạnh lùng, hắn chỉ muốn để cho công nhân nhanh chân vận chuyển xong mỏ muối, sau đó đưa tới Phố Buôn Bán, trao đổi vật phẩm mang về thành Vạn Yêu.
- Xì xì ~~
- A, hung thú lớn quá.
Các công nhân không ngừng kinh hô, ngẩng đầu hoảng sợ nhìn về phía Huyền Vũ.
Phong Thanh Lang phát giác ra ngước mắt nhìn lại, lọt vào trong tầm mắt là năm màu sắc rực rỡ.
Kỳ Nhông Năm Màu leo lên ‘Vách núi cheo leo’ Huyền Vũ, lè lưỡi đi tới mặt đất, năm màu trên người nó hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
- Lại một con hung thú cấp bảy!
Đồng tử Phong Thanh Lang lập tức co rút, nhịn không được lui lại hai bước.
- Không cần sợ hãi, đây là Linh thú bảo hộ thành của thành Huyền Vũ, chỉ cần không gây chuyện, nó sẽ không làm tổn thương các ngươi.
Cao Thao đứng trên Thiên Môn Lâu hô, trong lòng hắn cũng đang rất chấn động.
Kỳ Nhông to lớn xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, suýt chút nữa hắn đã không nhận ra được, may mắn vẫn là khí tức quen thuộc.
Kỳ Nhông Năm Màu vừa mới tiến hóa xong, vẫn chưa thể thu liễm tốt khí tức của bản thân.
Cao Thao nói thể khiến cho quần chúng và công nhân đang xếp hàng hơi trấn an lại, mọi người nhao nhao hiếu kỳ quan sát Kỳ Nhông Năm Màu.
- Đây là hung thú cấp bảy!
- Chắc là vậy.
Quần chúng bàn luận ầm ĩ.
- Rốt cuộc thành Huyền Vũ có bao nhiêu hung thú cấp bảy?
Phong Thanh Lang lộ vẻ kiêng kị.
- Xì xì ~~
Kỳ Nhông Năm Màu đi trên mặt đất, nó đi hai vòng quanh mỏ muối được chất thành núi, sau đó quay đầu lè lưỡi, xốc cái nắp rương hàng lên.
Phong Thanh Lang thấy thế thì ngạc nhiên.
Trước mắt hắn, Kỳ Nhông Năm Màu lại phun ra đầu lưỡi to bằng người lần nữa, cuốn lấy túi da thú đựng mỏ muối ở trên mặt đất, sau đó đặt chúng bỏ vào trong rương hàng.
Chỉ trong chốc lát, ngọn núi nhỏ cao bảy tám mét đã bị dời hết.
Kỳ Nhông Năm Màu quay người rời đi, nó bò dọc theo bên cạnh Tiểu Huyền Vũ đến khu ngoại thành.
- Thật sự không thể trêu chọc vào thành Huyền Vũ được.
Phong Thanh Lang cảm thán một tiếng.
Hắn đột nhiên có chút hâm mộ Hồ Tiên, gia nhập vào thành Huyền Vũ , chắc là sẽ có thể được cuộc sống thoải mái hơn ở thành Vạn Yêu.
Thành Huyền Vũ có nhiều món ăn ngon, khiến cho người ta mơ ước.
Phong Thanh Lang lắc đầu, đánh tan ý nghĩ động tâm của mình.
Hắn đã phải phấn đấu nhiều năm mới giành được địa vị bây giờ, vì vậy hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ.
……
Thành Huyền Vũ, bên trong cung điện Khu Vực Trung Ương.
Mục Lương đang ở trong phòng làm việc, nghiên cứu cách tinh luyện muối.
- Mục Lương, ngươi đang làm gì đấy?
Ly Nguyệt đi vào phòng làm việc, cô thấy anh đang giã một khối muối lớn.
Mục Lương quay đầu liếc nhìn Ly Nguyệt, nhẹ giọng nói:
- Ta đang nghiên cứu cách tinh luyện muối.
- Cần ta giúp một tay không?
Ly Nguyệt ôn nhu hỏi.
- Ta còn đang thí nghiệm, đợi chút nữa có lẽ sẽ cần.
Mục Lương lên tiếng.
Anh cầm lấy khối mỏ muối lớn, dùng cái chày nhỏ đập nát, đập thành những hạt lớn nhỏ như lúa mì.
- Như vậy cũng không khác lắm.
Mục Lương buông cái chày nhỏ ra, anh lại chuyển sang dùng cối xay lúc trước làm bột khoai lang, đổ mỏ muối vừa đập bể vào trong cối đá, một bên thêm nước một bên dùng sức chuyển động cối xay.
Ly Nguyệt thấy thế, chủ động tiến lên tiếp nhận đẩy cối xay, không tốn sức đẩy cối xay cạc cạc vang dội.
Cối xay nghiền nát qua mỏ muối đã biến thành bột mịn.
Sau khi bột muối hòa vào nước, nước trở thành màu xám đen đục ngầu, nước chảy vào than chì phía dưới đã được chuẩn bị trong thùng lưu ly.
Mấy cân mỏ muối vỡ nát, sau khi nghiền chỉ lấy được nửa thùng đục ngầu.
- Mục Lương, đây thật sự là làm muối sao?
Ly Nguyệt hoàn toàn xem không hiểu thao tác này, muối đâu?
- Đừng nóng vội, vừa rồi chỉ là bước bắt đầu thôi.
Mục Lương thản nhiên nói.
Anh giơ tay lên tùy ý ngưng kết ra một cái thùng lưu ly khác, tìm đến mấy tấm vải bố che trên miệng thùng, lại rót nước đục ngầu vào, tiến hành lần lọc đầu tiên.
Rào rào ~~
Rất nhanh đã xong nửa thùng nước, sau khi lọc qua có rất nhiều chất bẩn nhỏ trên lớp vải.
Mục Lương xốc lên vải, nước trong thùng đã không còn vẩn đục như vậy nữa, từ màu xám đen ban đầu biến thành màu nâu.
- Màu nhạt đi rồi.
Ly Nguyệt khẽ nhếch môi hồng.
- Đó là bởi vì một số tạp chất trong nước đã bị loại bỏ.
Mục Lương nhẹ giọng giải thích.
Ly Nguyệt cái hiểu cái không gật đầu, lại hỏi:
- Vậy muối kia đâu? Ở trong nước sao?
- Ừm, muối đều ở trong nước.
Mục Lương gật đầu.
- Ta hiểu rồi.
Ly Nguyệt như có điều suy nghĩ nói.
Cô nhớ rõ, trước đây khi làm ra bột khoai lang, trình tự làm cũng giống như bây giờ, bột khoai lang đều ở trong nước.
Mục Lương lại tìm mấy miếng vải mới, một lần nữa che trên thùng, sau đó lại lọc nước màu nâu lần thứ hai.
Trải qua lần lọc thứ hai, màu nước lại xảy ra thay đổi, từ màu nâu ban đầu biến thành màu nâu đỏ nhạt.
Bào chế theo đúng cách trên, Mục Lương lại tiến hành lần lọc thứ ba.
Trải qua ba lần lọc bỏ, nước trong thùng lưu ly đã biến thành màu hồng nhạt.
- Nhìn như vậy sạch sẽ hơn nhiều rồi.
Ly Nguyệt ôn nhu nói.
Mục Lương gật đầu nói:
- Ừm, hầu hết tạp chất đã bị loại bỏ ra ngoài, tiếp theo ta sẽ tách một số tạp chất độc hại ra khỏi nước.
Anh vươn tay ra, ở trên tay ngưng tụ lưu ly, chế thành một ống dẫn lưu ly hình kèn.
Mục Lương tìm đến mấy khối than củi, đây là nguyên liệu lúc trước dùng để xử lý hung thú, là mảnh gỗ còn lại sau khi thiêu đốt.
- Những than củi này có thể làm gì?
Ly Nguyệt kinh ngạc hỏi.
- Than củi không chỉ được dùng để thiêu đốt, nó còn có thể hấp thụ rất nhiều chất độc.
Mục Lương ôn hòa giải thích:
- Cho nên có thể dùng nó để tách tạp chất độc hại có trong nước muối ra ngoài.
- Ra là vậy?
Đôi mắt màu trắng bạc của Ly Nguyệt tỏa sáng lấp lánh, cô rất ngạc nhiên về trình độ kiến thức uyên bác của Mục Lương.
Mục Lương dùng vải bọc than củi lại, sau đó đặt nó vào trong ống dẫn lưu ly hình kèn, nhắm ngay phần đầu ống hẹp sạch sẽ đặt vào thùng lưu lý, chuẩn bị tiến hành lần lọc thứ tư.
Dòng nước chậm rãi chảy qua than củi, màu nước nhỏ xuống đã trở nên nhạt hơn, chảy vào trong thùng lưu ly.
- Màu sắc lại thay đổi rồi.
Ly Nguyệt kinh ngạc lên tiếng.
- Muối lần này lấy được chính là muối an toàn không độc hại, trình tự làm việc tiếp theo chính là sấy khô nước, chúng ta có thể thu được muối thường dùng.
Mục Lương lấy ống lưu ly hình kèn ra.
Trong tay anh phun ra lửa bao trùm quanh thùng lưu ly, nhanh chóng làm bốc hơi hết lượng nước có trong nước muối.
- Ùng ục ~~
Nước màu xanh rất nhanh đã bị giảm bớt, đây là do Mục Lương sử dụng năng lực Điều Khiển Nguyên Tố Nước.
Thời gian đang trôi qua, thùng lưu ly chịu nhiệt độ thiêu đốt cao, nước màu xanh hoàn toàn bốc hơi cạn khô, chỉ còn lại có một tầng kết tinh màu xanh nhạt.
- Đây chính là muối sao?
Ly Nguyệt cúi người kinh ngạc nói.
Thứ này không giống với muối đã thấy lúc nãy.
Cô nhớ rõ, muối trong phòng bếp là màu xám, bên trong còn có rất nhiều tạp chất, thoạt nhìn cũng không sạch sẽ.
- Đây là muối tinh, tốt hơn nhiều so với muối chúng ta dùng trước đó.
Mục Lương cười nhạt nói.
Trong tay anh phun ra khí tức hàn băng, làm cho thùng lưu ly nhanh chóng hạ nhiệt
sau đó đưa tay cạo một khối muối tinh, đặt vào trong miệng nếm chút.
- Ừm, vị ngon hơn nhiều.
Mục Lương hài lòng gật đầu.
Mặc dù không bằng muối tinh màu trắng dùng ở Địa Cầu, nhưng cũng bỏ rơi mấy con phố muối sử dụng trước đó.
- Ta nếm một chút.
Ly Nguyệt cầm lên một ít muối, bỏ vào trong miệng tinh tế thưởng thức.
- Mặn quá.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô nhăn lại, le lưỡi nhổ ra.
- Ha ha ha, uống nước đi.
Mục Lương không nhịn được bật cười, giơ tay lên ngưng tụ ra nước sạch, đưa đến bên môi cô gái tóc trắng.
- Ừng ực ừng ực ~~
Ly Nguyệt mở miệng hút một cái, dòng nước trong đang lơ lửng tiến vào trong miệng, hòa tan vị mặn.
- Khụ khụ ~~
Cô ho nhẹ hai tiếng, cảm giác thoải mái hơn.
- Sao vậy?
Mục Lương thu lại muối tinh trong thùng, dùng lưu ly ngưng tụ thành một chiếc bình, vừa khéo đổ đầy chiếc bình nhỏ.
- Đúng là tốt hơn rất nhiều muối chúng ta thường dùng.
Ly Nguyệt nói với vẻ mặt nghiêm túc.
- Vậy sau này hãy dùng muối tinh nấu ăn.
Mục Lương thoả mãn gật đầu.