- Tô Nhi.
Dụ Tử buồn rầu giải thích:
- Ta đang tìm Ngân Hàng.
- Ngân Hàng? Đó là chỗ nào?
Tô Nhi nghi ngờ chớp chớp hai mắt, có chút ngây ngốc, chẳng lẽ Thành Chủ Đại Nhân lại mở tiệm mới nữa rồi?
Dụ Tử kinh ngạc hỏi:
- Ngươi chưa nhìn thấy bảng thông báo sao?
- Đông quá, ta không chen vào được.
Tô Nhi cười khổ một tiếng, cô không muốn chen lấn xô đẩy với những người khác.
- Thôi để ta nói, trên bảng thông báo viết là sắp tiến hành cải cách điểm cống hiến, mọi người cần phải đi Ngân Hàng đổi thành tiền mới….
Dụ Tử nghiêm túc thuật lại những gì mình biết.
- Năm ngày nữa điểm cống hiến sẽ bị xoá bỏ!
Hai mắt Tô Nhi trợn to.
- Ừm, cho nên bây giờ ta muốn đi tới Ngân Hàng, hối đoái điểm cống hiến thành tiền mới.
Dụ Tử nghiêm túc gật đầu.
- Chuyện này sẽ không có vấn đề gì chứ?
Tô Nhi lộ ra vẻ mặt lo lắng, nhỏ giọng nói:
- Tiền mới có thể sử dụng như điểm cống hiến thật sao?
Dụ Tử nói với giọng quả quyết:
- Đây là thông báo từ Phủ Thành Chủ, có vấn đề gì được chứ?
- Ngươi nói có lý.
Tô Nhi sửng sốt một chút.
Đúng vậy, cuộc sống thoải mái như hiện giờ đều là nhờ Thành Chủ Đại Nhân ban cho, có thể ra vấn đề gì chứ?
- Ngân Hàng ở bên cạnh Tuần Cảnh Vệ!!
Ở quảng trường, không biết người nào hô một câu, hấp dẫn rất nhiều lực chú ý của rất nhiều người.
Dụ Tử nghe vậy, khẩn cấp hỏi:
- Tô Nhi, bây giờ ta đi Ngân Hàng, ngươi có muốn đi cùng không?
- Tất nhiên rồi, chúng ta mau đi thôi!
Tô Nhi gật đầu.
Hai người bước nhanh về phía Sở Tuần Cảnh Vệ.
Ngân Hàng ở ngay bên cạnh Sở Tuần Cảnh Vệ, đây là suy nghĩ tới sự an toàn.
Ở ngoại thành, ngoại trừ Khu Vực Trung Ương thì Tuần Cảnh Vệ là nơi an toàn nhất, không ai dám tới gây sự.
Mà giả sử thực sự có tên ngốc không sợ chết vào Ngân Hàng để gây sự, vậy thì Tuần Cảnh Vệ cũng có thể nhanh chóng ra tay.
Ngân Hàng chiếm dụng cả một tòa nhà lầu, tường và cửa sổ đều được gia cố chắc chắn.
Khi Dụ Tử và Tô Nhi tới Ngân Hàng thì thấy bốn, năm người đang xếp hàng.
Bọn họ đều là nhóm cư dân đầu tiên của thành Huyền Vũ, chứng kiến rất nhiều lần biến hóa của thành Huyền Vũ, cho nên trình độ tiếp thu chính sách mới rất cao, cho nên khi thông báo vừa được dán lên, bọn họ đã lập tức đến Ngân Hàng.
- Có nhiều người đến trước chúng ta.
Dụ Tử kiên nhẫn chờ đợi.
Cô ngước mắt nhìn lên, phía trên cửa chính của Ngân Hàng có một tấm bảng hiệu, mặt trên khắc bốn chữ to: Ngân Hàng Huyền Vũ!
Hai bên cửa là hộ vệ Khu Vực Trung Ương, mỗi người đều mặc Phi Phong Thuẫn U Linh.
Tất cả bọn họ đều che mặt khiến cho không ai dám tới gần, cũng không dám lớn tiếng nói chuyện với nhau.
Hơn mười phút trôi qua, cuối cùng cũng đến lượt Dụ Tử mà phía sau cô và Tô Nhi là một hàng dài mấy chục người.
Hiện tại, Ngân Hàng chỉ có một quầy hàng, nhân viên công tác đã được huấn luyện trước đang sắp xếp các phiếu điểm cống hiến thu về.
- Xin chào.
Dụ Tử tiến lên chào hỏi.
- Xin chào, ngươi muốn hối đoái tiền mới sao?
Trên mặt nhân viên công tác treo nụ cười.
- Vâng.
Dụ Tử vội vàng gật đầu.
- Được rồi, xin hãy đưa phiếu điểm cống hiến cho ta.
Nhân viên công tác mỉm cười nói.
Dụ Tử nghe vậy nhanh chóng lấy ra phiếu điểm cống hiến từ trong túi ra, vuốt phẳng rồi đưa cho nhân viên công tác.
- Xin chờ một chút.
Nhân viên này cầm giấy bút, bắt đầu đăng ký tin tức.
Dụ Tử nhìn chằm chằm không chớp mắt.
- Xin đưa chứng minh nhân dân cho ta xem một chút.
Nhân viên công tác nói một câu, đầu vẫn chưa ngẩng lên.
- Chứng minh nhân dân đây.
Dụ Tử lấy chứng minh nhân dân từ một cái túi khác rồi đưa bằng hai tay cho nhân viên.
Nhân viên này liếc nhìn tên trên chứng minh nhân dân rồi lại nhìn thoáng qua tên ở trên đơn cống hiến.
Ngay sau đó, cô ấy ngẩng đầu quan sát Dụ Tử, lưu ý màu tóc, màu mắt và các đặc thù khác, đối chiếu từng đặc điểm được miêu tả ở trên chứng minh nhân dân, bảo đảm là cùng một người, không có chuyện giả mạo, thay thế.
Nhân viên công tác đặt chứng minh nhân dân xuống, lấy một con dấu to bằng lòng bàn tay ấn lên phiếu điểm cống hiến của Dụ Tử.
Khi con dấu được lấy ra, trên tờ đơn lưu lại ba chữ to: Hết hiệu lực.
Tiếp theo nhân viên này mở ngăn kéo dưới quầy ra, lộ ra từng xấp tiền mới tinh được xếp chỉnh tề.
Xưởng In Tiền đã vận chuyển ba ngày, mệnh giá tiền giấy với các loại mệnh giá khác nhau đã được in ra rất nhiều.
Cô ấy nhanh chóng rút ra hai tờ năm mươi đồng Huyền Vũ, sau đó lại rút ra hai tờ mười đồng và sáu tờ một đồng.
Nhân viên công tác lại kiểm tra lần thứ hai, sau đó đưa tiền và chứng minh nhân dân ra ngoài quầy hàng.
- Tiểu thư Dụ Tử, ngươi có 63 điểm cống hiến, hối đoái thành tiền mới là 126 đồng.
- Ừm.
Dụ Tử nhận tiền giấy bằng hai tay, trong lòng đột nhiên có chút kích động.
Cô rũ mắt quan sát tiền mới trong tay, đồ án và hoa văn tuyệt đẹp như là một kiện tác phẩm nghệ thuật.
- Thật xinh đẹp.
Dụ Tử hô nhỏ một tiếng, đôi mắt đẹp tỏa sáng.
Cô nhìn nhân viên công tác, lễ phép hỏi:
- Xin hỏi, ta nên sử dụng tiền mới này như thế nào?
- Một điểm cống hiến tương đương với hai đồng Huyền Vũ, có thể sử dụng chúng ở Sở Giao Dịch và Phố Buôn Bán.
Nhân viên này vẫn kiên trì giải thích.
- Được, ta cảm ơn.
Dụ Tử cẩn thận thu lại tiền mới, chuẩn bị một hồi đi tới Sở Giao Dịch xem thử.
Nếu như thuận lợi, tối nay, cô sẽ bảo chồng tới đây hối đoái tiền giấy.
- Vị kế tiếp.
- Keng keng ~~
Nhân viên gõ chuông lục lạc lưu ly treo bên cạnh, một người khách nhanh chóng tiến lên.
Tô Nhi nhìn Dụ Tử đi ra ngoài, cô vội vã đi vào Ngân Hàng.
- Xin chào, ngươi muốn hối đoái tiền mới à?
Nhân viên công tác lộ ra nụ cười lễ phép.
- Vâng.
Tô Nhi lên tiếng.
- Xin hãy đưa phiếu điểm cống hiến và chứng minh nhân dân cho ta.
Nhân viên công tác mỉm cười nói.
- Vâng, đây.
Tô Nhi lấy phiếu điểm cống hiến và chứng minh nhân dân từ trong túi đưa cho nhân viên công tác.
Sau khi nhận được chứng minh nhân dân, cô vẫn luôn mang theo bên mình mỗi khi đi ra ngoài.
Bởi vì nhân viên phân phát chứng minh nhân dân đã dặn dò, sau này cuộc sống ở thành Huyền Vũ, chứng minh nhân dân là thứ rất quan trọng, không thể làm mất.
- Xin chờ một chút.
Nhân viên công tác thuần thục kiểm tra tin tức.
Dụ Tử đứng bên ngoài đợi khoảng năm phút thì Tô Nhi cầm một vài tờ tiền tuyệt đẹp rời quầy.
- Dụ Tử, đồng Huyền Vũ này quá đẹp, ta không nỡ dùng nó.
Đôi mắt xinh đẹp của cô tỏa ra tia sáng lấp lánh.
- Đúng vậy, dễ nhìn hơn phiếu điểm cống hiến nhiều.
Dụ Tử gật đầu đồng ý, cô ấy liền nói sang chuyện khác:
- Ta định đi tới Sở Giao Dịch nhìn một chút, ngươi có muốn đi cùng không?
- Đi chứ! Ta cũng đang định đi mua một ít thịt.
Tô Nhi bỏ tiền mới vào túi rồi mỉm cười gật đầu.
Hai người rời quảng trường, đi tới Sở Giao Dịch bên ngoài Khu Vực Trung Ương.
......
Mười phút sau.
Hai người đi vào Sở Giao Dịch, nhân viên làm việc ở nơi đây mỉm cười chào đón.
- Xin chào, ta muốn mua một cân thịt Lợn Tám Răng Nanh.
Tô Nhi nhẹ giọng nói.
- Được rồi, quý khách muốn mua thịt tươi đông lạnh hay thịt khô?
Nhân viên bán hàng hỏi.
Sở Giao Dịch mới được trang bị thêm vài cái tủ lạnh lớn, thịt tươi đông lạnh được đặt bên trong, không cần phải đi qua đi lại kho đông lạnh nhiều lần nữa.
- Thịt tươi đông lạnh.
Tô Nhi đáp.
- Được, chờ một chút.
Nhân viên bán hàng đi vào một căn phòng, mở tủ lạnh lấy ra một khối thịt tươi đông lạnh.
Những khối thịt này đã được cân và cắt sẵn, một khối chừng một cân, sai số không quá lớn.
Cái này ít nhiều là nhờ sự xuất hiện của cân đòn.
Nhân viên đi ra, dùng sợi dây cột chắc thịt tươi đông lạnh, nói:
- Một cân thịt Lợn Tám Răng Nanh đông lạnh có giá ba đồng.
Mục Lương cố ý điều tiết và khống chế giá cả vật tư, sau khi cải cách tiền tệ, giá hàng cần phải được điều tiết và khống chế.
Giá thịt ở thành Huyền Vũ không quá đắt, hoặc có thể nói là đang được điều tiết và khống chế một cách chậm rãi, giá của khoai lang được giảm xuống để thay thế thịt trở thành món chính thông thường.
- Chỉ có ba đồng Huyền Vũ sao?
Tô Nhi kinh ngạc hỏi.
Như vậy là rẻ hơn lúc mua bằng điểm cống hiến rồi.
- Đúng vậy.
Nhân viên công tác mỉm cười gật đầu.
Hai ngày trước, cô ấy đã được huấn luyện, bây giờ không còn lạ lẫm với tiền mới nữa, đồng thời cũng biết từ hôm nay trở đi, tiền mới sẽ từ từ thay thế điểm cống hiến.
Tô Nhi lấy tiền mới ra, mờ mịt nhìn về phía nhân viên công tác.
Nhân viên công tác nhìn thoáng qua, một tờ một trăm đồng, một tờ hai mươi đồng và một tờ một đồng.
- Chờ một chút.
Cô ấy giơ tay rút lấy tờ hai mươi đồng rồi xoay người đi đến sau quầy, mở ngăn kéo ra, bên trong là từng xấp tiền mới tinh.
Nhân viên bán hàng lấy một tờ mười đồng và bảy tờ một đồng, sau đó đưa tiền thối cho Tô Nhi:
- Ta thu một tờ hai mươi đồng, thối lại ngươi mười bảy đồng, ngươi đếm lại đi.
- Được.
Lúc này, Tô Nhi chợt nhận ra, cô đã biết cách sử dụng tiền mới như thế nào rồi.
Cô nghiêm túc đếm kỹ tiền thối, cộng lại vừa đúng mười bảy đồng.
Nhân viên liền nhắc nhở một câu:
- Sau khi kiểm tra tiền thối và rời khỏi Sở Giao Dịch, chúng ta sẽ không chịu trách nhiệm cho chuyện sau đó.
Đây là Nguyệt Chủ Đại Nhân cố ý nhấn mạnh khi huấn luyện mọi người.
- Ừm.
Bàn tay của Tô Nhi khẽ run một cái, cẩn thận đếm kỹ tiền thối một lần nữa, bảo đảm không có vấn đề.
Dụ Tử nói:
- Ta cũng muốn mua một cân thịt Lợn Tám Răng Nanh đông lạnh.
- Xin chờ một chút.
Nhân viên bán hàng xoay người đi lấy thịt.
Sau đó, cô ấy cầm một khối thịt tươi đông lạnh đưa cho Dụ Tử.
- Ba đồng, đúng không?
Dụ Tử đưa cho nhân viên công tác ba tờ một đồng.
- Đúng vậy.
Nhân viên công tác mỉm cười gật đầu, giơ tay thu tiền.
- Tiền mới quả thật có thể sử dụng!
Sự lo lắng trong lòng Dụ Tử lập tức tan biến.
Dù đã chứng kiến Tô Nhi giao dịch thành công, nhưng cô vẫn muốn tự thể nghiệm, như vậy mới có được cảm giác chân thực.
Dụ Tử và Tô Nhi cùng nhau rời đi Sở Giao Dịch, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
- Dụ Tử, đi tới nhà của ta ngồi một chút không?
Tô Nhi cười hỏi, hôm nay là ngày nghỉ của cô.
- Hôm khác đi, ta còn phải quay lại làm việc.
Dụ Tử áy náy giải thích, vốn dĩ sau khi đưa con gái đến trường thì cô nên trở về xưởng làm việc.
Nhưng vì chuyện hối đoái tiền mới làm chậm trễ thời gian, hiện tại, cô phải chạy trở về xưởng ngay lập tức.
- Vậy được rồi, làm việc quan trọng hơn.
Tô Nhi lý giải cười nói.
Dụ Tử phất tay chào tạm biệt:
- Ta đi về trước đây.
- Được rồi.
Tô Nhi nắm chặt những tờ tiền trong tay, bước nhanh về nhà, chuẩn bị giấu số tiền còn lại.
Vù vù ~~
Gió đêm hiu hiu, lúc này, trời mới vào đêm.
Trong núi, ba gã mặc áo choàng đen lên đường không ngừng nghỉ.
Dưới lớp áo choàng, người thú đầu sư tử Ngải Bố Nạp lên tiếng, giọng nói khàn khàn:
- Hầu gia, chúng ta có thể nghỉ ngơi một lúc không?
- Hầu gia, thể lực của chúng ta đã cạn kiệt rồi.
Người thú đầu sói Đức Lợi An khổ sở nói.
Họ đã chạy liên tục mấy ngày mấy đêm, mỗi lần nghỉ ngơi đều rất ngắn, thức ăn mang theo đã hết sạch.
Mấy ngày trước, họ nhận ra hướng đi của Man Thú Hoang Cổ là thành Vạn Yêu cho nên quyết định nhanh chóng trở về, cảnh báo Thú Vương.
- Kiên trì một chút nữa, chúng ta sắp trở lại thành Vạn Yêu rồi.
Hầu gia Phong Thanh Lang nghiêm giọng nói.
- Vâng.
Ngải Bố Nạp, Đức Lợi An cắn răng lên tiếng, gắng gượng tiếp tục lên đường.
Trên mặt của Phong Thanh Lang không có cảm xúc, tốc độ càng ngày càng nhanh, chuyện này khiến người thú đầu sư tử và người thú đầu sói khổ không nói nổi.
Một giờ trôi qua.
Tốc độ của ba người giảm xuống, đến gần một sơn cốc.
Sơn cốc này rất đặc biệt, nó được bao quanh bởi năm ngọn núi lớn có kích thước khác nhau, cực kỳ giống Ngũ Chỉ Sơn trong phim ảnh ở Địa Cầu.
- Cuối cùng cũng tới nơi.
Đức Lợi An thở sâu, điều chỉnh hơi thở do chạy thời gian dài.
Vị trí nơi đây hẻo lánh, chỉ có một số ít người biết, mà thành Vạn Yêu nằm ở bên trong sơn cốc.
Hầu gia Phong Thanh Lang dẫn đầu đi vào trong sơn cốc.
Người thú đầu sư tử và người thú đầu sói vội vàng đuổi theo.
Sau năm phút, ba người đứng trước bức tường thành cao hơn mười mét của thành Vạn Yêu.
Ở cửa thành, thủ Vệ thành Vạn Yêu cảnh giác nhìn ba người đang tới gần.
- Đứng lại.
Thủ vệ lạnh giọng nói.
- Là ta.
Hầu gia Phong Thanh Lang toả ra khí tức của bản thân, thủ vệ không khỏi rùng mình, nhận ra là khí tức của hầu gia.
- Hầu gia.
Sau lưng thủ vệ toát mồ hôi lạnh, vội vã cung kính hành lễ.
- Mở cửa.
Phong Thanh Lang lạnh nhạt nói.
- Vâng, chúng ta lập tức mở cửa.
Thủ vệ cung kính đáp lại, khúm núm xoay người mở cửa thành.…
Hầu gia Phong Thanh Lang nhìn thẳng, bước qua cửa thành đến thẳng tới Thành Chủ Phủ.
Ngải Bố Nạp, Đức Lợi An đuổi theo ở phía sau, tâm trạng trở nên thấp thỏm, hai người sắp được gặp mặt Thú Vương, nếu bọn hắn nói không khẩn trương thì đó là nói dối.
Giống như rất nhiều thành lớn khác, thành Vạn Yêu cũng được chia ra nội thành và ngoại thành.
Ngoại thành là chỗ ở của người thường, nội thành là chỗ ở của người thú, ranh giới rõ ràng.
Người thú ở chỗ này có thân phận cao quý, nếu người thường muốn tiến vào nội thành thì chỉ có biến dị thành người thú mới có thể được thu nạp, thậm chí có cơ hội tiến vào Thành Chủ Phủ.
Nhóm ba người băng qua ngoại thành, tiến vào nội thành.
Nhân khẩu ở thành Vạn Yêu xấp xỉ năm vạn người, nhưng chỉ có vài trăm người thú.
Mà cao tầng ở thành Vạn Yêu đều là người thú.
Khi hầu gia Phong Thanh Lang tới gần cửa nội thành thì gỡ mũ trùm xuống.
- Hầu gia đã trở về.
Thủ vệ nội thành cũng mặc áo choàng đen, thấy Phong Thanh Lang đi tới thì lập tức cung kính hành lễ, sau đó xoay người đẩy cửa ra.
Nhóm ba người hầu gia Phong Thanh Lang bước vào trong nội thành rồi đồng loạt cởi áo choàng đen, đi thẳng về phía Thành Chủ Phủ.
Đây là quy định của Thú Vương, một khi rời khỏi nội thành thì phải dùng áo choàng đen che lấp các đặc thù của người thú.