- Ngao ngao ~~
Kỳ Nhông Ba Màu bắt đầu kéo xe ngựa bằng pha lê, cũng chạy về con đường đất rộng khổng lồ phía trước.
Một màn này, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
............
- Ầm ầm ~~
Bên ngoài thành Huyền Vũ, Rùa Đen ngẩng đầu lên.
Dưới mặt đất của Rừng Vạn Khô đang dâng lên từng trụ đất, chống đỡ con đường đất rộng lớn đang dần mở rộng trên bầu trời.
Cảnh tượng hùng vĩ, để cho người ta nhìn trân trân.
Con đường đất này giống một con đường trên trời, kéo dài đến tầng hai Thành Phi Điểu.
- Ngao ngao ~~
Sói Mặt Trăng chạy nhanh, bộ lông màu bạc trắng bay theo chiều gió, uy phong lẫm lẫm.
Kỳ Nhông Ba Màu theo sát ở phía sau, kéo xe lưu ly nhanh chóng đi tới.
Trên tầng hai Thành Phi Điểu.
Hạ Lạc và Hạ Nạp Ân nghe tiếng đi ra khỏi Phủ Thành Chủ, bị động tĩnh trước mắt làm cho choáng váng.
Trên cao năm trăm mét, đường đất to lớn đang không ngừng kéo dài ra.
- Thế này thì có hơi quá rồi?
Hạ Lạc vỗ đôi cánh màu cam bay lên trời.
Cô lơ lửng ở trên không tám trăm mét, chăm chú nhìn nhóm Sói Mặt Trăng và xe ngựa làm bằng pha lê đang lao tới.
Hạ Nạp Ân cũng vỗ cánh bay tới bên cạnh em gái, cũng nhìn chăm chú con đường đất đang kéo dài sắp đến gần, vẻ mặt ngưng trọng.
Hắn suy đoán:
- Thành chủ Thành Huyền Vũ là Giác Tỉnh Giả có năng lực điều khiển đất đá?
Cường giả cấp 8 như thế thật quá đáng sợ, tùy tiện sử dụng năng lực cũng có thể làm cho Phi Điểu Thạch Phong nghiêng đổ, Thành Phi Điểu sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
- Không thể đắc tội với hắn.
Hạ Nạp Ân thở sâu, trong lòng đang rất chấn động.
Điểm cuối của con đường đất lớn là nối với tầng hai thành Phi Điểu, từ xa nhìn lại, giống như xây một cây câu lớn trên hai ngọn núi nhỏ.
- Hai vị Thiên Sứ Trưởng, phải làm gì đây?
Mã Khắc cưỡi Phi Điểu bay tới sau lưng Hạ Nạp Ân.
- Đối phương là tới dự tiệc, để cho người phía dưới đều chú ý một chút.
Hạ Nạp Ân trầm giọng nói.
- Vâng.
Mã Khắc gật đầu liên tục.
Động tĩnh này thật là quá lớn, không biết trước còn tưởng rằng đối phương là tới đánh nhau.
- Ngao ngao ~~
Nhóm Sói Mặt Trăng lần lượt chạy đến tầng thứ hai Thành Phi Điểu, dừng lại trên quảng trường nhỏ.
Tốc độ của Kỳ Nhông Ba Màu cũng thả chậm lại, rồi kéo xe lưu ly dừng ở trên quảng trường nhỏ, con đường đất lớn sau lưng vẫn như cũ đứng sừng sững ở nơi đây.
Trên không, Hạ Lạc, Hạ Nạp Ân đập cánh hạ xuống, thoải bay cát đất tứ tung.
- Cót két ~~
Cánh cửa trên buồng xe ngựa mở ra, Mục Lương đi xuống toa xe, quan sát Thành Phi Điểu trước mắt.
Hoàn cảnh đúng thật là ác liệt.
Mục Lương xoay người, đưa tay ra về hướng cửa xe làm bằng pha lê.
Nguyệt Thấm Lan từ trong xe đi ra, tay đặt lên trên tay Mục Lương, được đỡ lấy bước xuống xe.
Cô mặc vào áo choàng rộng rãi đã chuẩn bị từ trước, để bão cát không thể dính vào trên người.
- Hoan nghênh thành chủ các hạ.
Hạ Lạc cười nhẹ nhàng chào hỏi.
- Đúng hẹn mà tới.
Mục Lương lạnh nhạt cười nói.
Giọng của Hạ Nạp Ân chân thành nói:
- Mời thành chủ các hạ tiến vào phòng yến tiệc.
- Đi thôi.
Mục Lương gật đầu.
Cô gái tóc cam đi ở phía trước dẫn đường, đi về phía phòng yến tiệc.
Sau khi quẹo qua 3 khúc cua, hai người Hạ Lạc cuối cùng cũng dừng bước lại, đẩy ra một cái cửa gỗ.
- Mời vào.
Hạ Nạp Ân nghiêng người sang, để cho Mục Lương đi vào trước, anh cũng không có khách khí, bước vào phòng.
Bước chân của anh dừng lại, trước mặt là bàn ăn bằng gỗ, Hạ Khoa Phu ngồi ở vị trí trung tâm, đang bình tĩnh.
Trên bàn cơm, bày đầy món ăn, còn có mấy bát mì chua cay vừa nấu xong, còn bốc hơi nóng.
Sắc mặt của Mục Lương cổ quái, cái gọi là yến tiệc, chính là mua mì chua cay ở Phố Buôn Bán tới chiêu đãi?
Mắt anh liếc món ăn khác trên bàn ăn.
Có thịt khô nhạt nhẽo, cải thìa xào đã lạnh, còn có canh không biết tên nguyên liệu, màu sắc rất đậm, thoạt nhìn không muốn ăn.
Mục Lương đột nhiên đã hiểu, tại sao trên bàn cơm lại xuất hiện mì chua cay.
- Xin lỗi, chúng ta đã tới trễ.
Nguyệt Thấm Lan nở nụ cười xin lỗi.
- Ha ha, không có việc gì, mấy vị mời ngồi.
Hạ Khoa Phu cười cũng có chút lúng túng.
Thật sự là Thành Phi Điểu không có được món ngon nào, càng nghĩ càng thấy chỉ có mì chua cay vừa mua về là có mùi vị ngon nhất.
Mục Lương hơi gật đầu một cái.
Nguyệt Thấm Lan tiến lên chủ động kéo ghế ra, cho Mục Lương ngồi đối diện Hạ Khoa Phu.
Cô ngồi ở bên tay trái của Mục Lương, dáng vẻ tao nhã làm người khác chú ý.
Sau đó, ba vị Thiên Sứ Trưởng Thành Phi Điểu mới theo thứ tự ngồi xuống.
Hạ Khoa Phu đưa tay ra hiệu nói:
- Không nên khách khí, cứ tự nhiên đi.
Hạ Nạp Ân và Hạ La Thái đều cúi đầu, thực sự có chút mất mặt.
- Không bằng vừa ăn vừa nói chuyện?
Sắc mặt của Mục Lương lạnh nhạt, hỏi.
Anh có chút hối hận, trước khi đến nên ăn no bụng trước.
Nguyệt Thấm Lan mím môi, khống chế biểu cảm trên mặt, không thể thất lễ.
- Xưng hô như thế nào?
Hạ Khoa Phu quan sát nam tử trẻ tuổi trước mắt.
Trong lòng của lão cảm thán, đều là cường giả cấp 8, vì sao đối phương có thể trẻ được như vậy.
- Cứ gọi là Mục Lương.
Giọng của anh rất bình tĩnh đáp, con mắt màu đen thâm thúy khó lường, để cho người ta không dám nhìn thẳng.
Hạ Khoa Phu chậm rãi gật đầu, tự giới thiệu mình:
- Hạ Khoa Phu, tộc trưởng đương nhiệm gia tộc Phi Điểu.
Lão có chút không nhìn thấu được nam tử trẻ tuổi trước mắt này, chẳng lẽ thực lực còn mạnh hơn cả mình?
- Rất vinh hạnh làm quen.
Mục Lương mỉm cười ra hiệu.
Hạ Khoa Phu dò hỏi:
- Mục Lương các hạ, quý thành tính sẽ dừng lại thành Phi Điểu bao lâu?
- 10 ngày, sau mười ngày sẽ rời đi.
Mục Lương bưng lên chén trà lưu ly trước mặt nhấp một miếng.
Trà Tinh Thần trong tách, cũng được mua về từ Phố Buôn Bán.
- Nhanh như vậy?
Môi của Hạ Lạc Phấn khẽ nhếch lên, đáy mắt có hơi thất vọng.
- Một tòa thành sẽ dừng lại 10 ngày, đã đủ.
Mục Lương đặt tách trà xuống.
Trong thời gian mười ngày, đã đủ thời gian cho những người muốn giao dịch hoàn thành giao dịch.
- Không đủ, ở một tháng còn tạm được.
Âm thanh của Hạ Lạc nho nhỏ nói, trong con ngươi màu cam có chút luyến tiếc.
Nguyệt Thấm Lan cười dịu dàng, nửa đùa nửa thật nói:
- Ngươi có thể đi theo Thành Huyền Vũ rời đi nha.
- Không được.
- Không thể.
Không đợi cô gái tóc cam mở miệng, Hạ Nạp Ân, Hạ La Thái đã lên tiếng mở miệng phản đối.
- Vì sao không thể?
Hạ Lạc có chút động lòng.
Khuôn mặt của Hạ Nạp Ân nghiêm túc, nói:
- Thế giới bên ngoài quá nguy hiểm, ngươi còn nhỏ.
Hạ Lạc tức giận nói:
- Cái gì, ta đã mười tám tuổi, cũng có thể lấy chồng lập gia đình.
Cô thường xuyên đi tầng một Thành Phi Điểu, những chuyện này đều nghe được từ nơi đó.
- Nói bậy bạ gì đó, có người nào mười tám tuổi đã lập gia đình?
Hạ La Thái nhíu mày.
- Ngươi muốn gả cho ai?
Hạ Khoa Phu ma xui quỷ khiến hỏi một câu.
- Gả cho…...
Hạ Lạc thở phì phò, biểu cảm cứng đờ.
- Khụ khụ, chúng ta vẫn nên nói về việc hợp tác đi.
Mục Lương ho khan hai tiếng, kéo về đề tài cũ.
Trong mắt của Hạ Khoa Phu có một tia không biết làm sao, liền xin lỗi nói:
- Xin lỗi, đã thất lễ, để cho các hạ chê cười.
Ba người Hạ Nạp Ân im lặng.
- Hạ Khoa Phu các hạ, không bằng chúng ta cứ thẳng thắng chuyện nói.
Đôi mắt màu đen thâm thúy của Mục Lương lóe sáng, mời anh tới tham gia yến tiệc, chắc chắn là có chuyện gì cần nói.
Nói thẳng ra? Chân mày của Nguyệt Thấm Lan cau lại, Mục Lương lại nói lời kỳ quái.
Biểu cảm trên mặt của Hạ Khoa Phu nghiêm túc lại, nói ra ý tưởng trong lòng:
- Thành Phi Điểu có thể hợp tác với thành Huyền Vũ kiến tạo đường giao dịch hàng không.
- Thiết lập đường giao dịch hàng không?
Lông mày của Mục Lương nhíu lại, lão nhân trước mắt này có ý tưởng rất hay.
- Đúng vậy, điểm đặc biệt của Thành Phi Điểu chính là Phi Điểu, có thể đến mỗi tòa thành lớn rất nhanh.
Hạ Khoa Phu nói xong, nhìn qua Mục Lương mỉm cười nói:
- Đương nhiên cũng bao gồm Thành Huyền Vũ.
- Có thể, chuyện này không thành vấn đề, chỉ cần Phi Điểu có thể tìm tới Thành Huyền Vũ.
Cặp mắt của Mục Lương rơi vào suy tư trong phút chốc, rồi rất nhanh đã gật đầu đồng ý.
Chuyện này rất có lợi với Thành Huyền Vũ, còn có thể tăng số lượng tinh thạch hung thú thu vào.
- Điểm ấy không cần lo lắng, Phi Điểu có thể tìm được.
Hạ Khoa Phu run mấy cặp cánh sau lưng, trong lòng rất vui vẻ.
Chuyện đầu tiên muốn hợp tác, đàm phán thành công, mang ý nghĩa sau này cơm nước Phủ Thành Chủ, có thể sẽ được cải thiện.
...........
Hạ Khoa Phu vuốt chòm râu, chậm rãi nói:
- Mục Lương các hạ, còn có một việc.
Con mắt màu đen của Mục Lương nhấc lên, yên lặng chờ đợi lời tiếp theo.
- Ta muốn xin nhờ Mục Lương các hạ, thay Thành Phi Điểu xây dựng một bức tường lưu ly như thành Huyền Vũ.
Hạ Khoa Phu chân thành nói.
Ánh mắt của Mục Lương lóe lên một cái, sắp có số tiền lớn trôi vào túi.
Lông mày của anh nhăn lại, giả bộ khổ sở nói:
- Chuyện này e rằng có chút khó khăn, muốn tạo được một bức tường pha lê bao phủ toàn thành, cần dùng rất nhiều sức, trả giá cũng không nhỏ.
Quả nhiên.
Trong lòng của Hạ Khoa Phu run lên:
- Đúng là không phải chuyện dễ dàng.
Hạ Nạp Ân vội vàng hỏi:
- Thành chủ các hạ, cần bỏ ra giá lớn gì?
- Điểm ấy ta không thể nói vì có quan hệ đến bí mật của Thành Huyền Vũ.
Mục Lương lắc đầu, trên mặt có chút khó xử.
Nguyệt Thấm Lan chớp chớp con mắt màu xanh lam, trong lòng nín cười, Mục Lương là đang muốn hố người.
- Năm ngàn viên tinh thạch hung thú sơ cấp thượng đẳng.
Hạ Khoa Phu trực tiếp nói ra cái giá.
Lão đã là một người có kinh nghiệm, làm sao chút mánh khóe của Mục Lương có thể lừa được lão.
- 1 vạn viên tinh thạch hung thú sơ cấp thượng đẳng.
Mục Lương thu lại biểu cảm khổ sở trên mặt, ánh mắt rực rỡ lên.
- 1 vạn viên…...
Đôi mắt của Hạ Khoa Phu rơi vào trầm tư.
Lão đang tính toán giữa lợi ích và thiệt hại, tốn một vạn viên tinh thạch hung thú xây dựng một bức tường lưu ly có đáng giá hay không?
- Vấn đề lớn nhất của thành Phi Điểu chính là hoàn cảnh ác liệt, chỉ cần cải thiện tình huống bão cát, sẽ có càng nhiều người lựa chọn ở lại thành Phi Điểu, mang đến càng nhiều lợi ích.
Mục Lương bình tĩnh nói.
- Mục Lương các hạ, 1 vạn viên có phải quá nhiều hay không?
Hạ Nạp Ân khàn giọng hỏi.
- Hạ Khoa Phu các hạ chắc hiểu được ý nghĩa, 1 vạn viên tinh thạch hung thú sơ cấp thượng đẳng là giá cả hợp lý.
Mục Lương nhếch miệng lên.
Anh đang thử thăm dò, nếu như không thể đồng ý 1 vạn viên tinh thạch hung thú sơ cấp thượng đẳng, vậy có thể thích hợp giảm bớt một hai ngàn viên, chỉ là tình huống trước mắt chắc là có hi vọng.
- Có thể, 1 vạn viên.
Hạ Khoa Phu chậm rãi gật đầu.
Mặc dù thành Phi Điểu không thiếu một vạn viên tinh thạch hung thú sơ cấp thượng đẳng, nhưng cũng không phải có thể tùy ý lấy ra.
- Cha…...
Hạ La Thái vội vàng muốn khuyên.
- Được rồi, ta có chừng mực.
Hạ Khoa Phu hơi liếc nhìn đứa con trai thứ hai.
- Ta hiểu rồi.
Hạ La Thái bất đắc dĩ.
Quyền quản lý tài vụ là do cha phụ trách, gia tộc cụ thể có bao nhiêu tinh thạch hung thú hắn cũng không biết.
Mười ngón tay của Hạ Khoa Phu đan vào nhau, hỏi:
- Mục Lương các hạ, lúc nào có thể bắt đầu?
- Lúc nào chuẩn bị đủ tinh thạch hung thú thì có thể bắt đầu.
Trong lòng của Mục Lương cũng thở phào một cái.
Một vạn viên tinh thạch hung thú sơ cấp thượng đẳng, Rùa Đen có thể tiến hóa đến cấp tám, cộng thêm mấy trăm vạn điểm tiến hóa trước đây, hoàn toàn đã dư ra rất nhiều.
- Cho ta một chút thời gian.
Hạ Khoa Phu nghe vậy đứng dậy.
- Không vội.
Mục Lương thản nhiên nói.