Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 291: Con đường trên trời

Chương Trước Chương Tiếp

- Để ta đi lấy mấy cái đệm, ngươi làm cả xe bằng lưu ly, ngồi lâu sẽ không được thoải mái.

Mễ Nặc hồn nhiên nói.

- Không cần, dùng tơ nhện làm mấy cái đệm là được rồi.

Mục Lương dịu dàng nói.

Anh giơ tay lên, phun ra tơ nhện, quấn quanh thành một cái đệm màu trắng, dùng hai tay ấn thử, độ đàn hồi vẫn rất tốt.

- Như vậy cũng không tệ.

Mễ Nặc phồng miệng, giống như không thể giúp gì được.

Mục Lương tiếp tục điều chỉnh hình dáng của xe ngựa, mặt ngoài bánh xe quấn lên tơ nhện, giảm bớt cảm giác xốc nảy khi chạy.

Mười phút sau, quá trình chỉnh sửa xe ngựa đã hoàn thành.

- Thật dễ nhìn.

Tay của Mễ Nặc chạm vào hình điêu khắc trên buồng xe, là loài hung thú chưa thấy qua.

Cô quay đầu tò mò hỏi:

- Mục Lương, đây là hung thú gì?

- Đây không phải là hung thú, là Thần Long.

Ánh mắt của Mục lương chớp động.

- Thần Long?

Mễ Nặc và Ly Nguyệt liếc nhau, lần đầu tiên nghe được cái tên này.

Là linh thú, hay Man Thú Hoang Cổ?

- Mục Lương, ngươi chuẩn bị để cho ai kéo xe?

Ly Nguyệt hiếu kỳ hỏi.

- Để Tiểu Thải kéo.

Mục Lương suy nghĩ nói.

Kỳ Nhông Ba Màu kéo xe có thể sẽ rất oách hay không?

- Để cho nhóm Ngải Lỵ Na chuẩn bị sẵn sàng, giữa trưa cùng đi với ta đến Thành Phi Điểu.

Mục Lương thản nhiên nói.

- Vâng.

Ly Nguyệt đáp xong, quay người rời đi, đi tìm nhóm Ngôn Băng.

Thời gian trôi qua.

Khi mặt trời đã treo lên cao, quảng trường phía trước Phủ Thành Chủ Thành Huyền Vũ.

Mục Lương đã sẵn sàng, chuẩn bị đi dự tiệc.

- Ngao ngao ~~

Kỳ Nhông Ba Màu vung vẩy cái đuôi, nó trên đầu nó bị bốn cái dây xích làm bằng lưu ly trùm vào, một vòng chụp một vòng, rồi nối với trên xe ngựa.

- Ngao ngao ~~-

Mười hai con Sói Mặt Trăng đứng thành hai hàng, bộ lông màu bạc trắng sớm đã được chải vuốt thẳng tắp, kèm theo là mười hai hộ vệ Khu vực Trung ương ngồi phía trên bọn chúng.

Các cô đều mặc Phi Phong Thuẫn U Linh , nỏ quân dụng treo ở bên hông, được áo choàng che giấu.

Ly Nguyệt, Ngôn Băng, Ngải Lỵ Na, Ny Cát Sa được võ trang đầy đủ, Khôi Giáp U Linh bao phủ toàn thân, không một tiếng động ẩn giấu đi thân hình.

- Thành Huyền Vũ giao cho các ngươi trông coi.

Mục Lương nhìn về phía hộ vệ còn lại trên Khu vực Trung ương.

- Vâng.

A Mạn và hộ vệ khác của Khu vực Trung ương đồng thanh đáp lại, đưa tay chào tiêu chuẩn một cái.

- Chú ý an toàn.

Mễ Nặc đi lên trước, chỉnh lại cổ áo cho Mục Lương.

- Ta biết, chờ ta trở lại.

Mục Lương nhếch miệng lên, đưa tay vuốt mũi của cô gái tai thỏ.

- Ừ.

Mễ Nặc xấu hổ gật đầu.

- Đi thôi.

Mục Lương nghiêng đầu nhìn Nguyệt Thấm Lan.

- Thực sự quá xa xỉ.

Khóe miệng của Nguyệt Thấm Lan mỉm cười, trêu chọc một câu.

- Ha ha…... Ta muốn chính là loại cảm giác này.

Mục Lương cười sảng khoái, cất bước lên xe.

Đôi mắt của Nguyệt Thấm Lan tràn ngập ý cười, cũng đi theo lên xe.

- Xuất phát.

Lúc này, âm thanh của Mục Lương đã trở nên uy nghiêm hơn.

- Ầm ầm ~~

Mặt đất nâng lên tạo thành một con đường đất rộng tám mét, dâng lên trên cao trước mặt các cô gái.

Con đường đất rộng lớn bắt đầu kéo dài, vượt qua tường thành Khu vực Trung ương, tường thành khu ngoại thành, trực tiếp phóng tới bên ngoài thành.

Mặt đất không ngừng có trụ đất phóng lên trời, hóa thành trụ đất chịu trọng lực, chống đỡ dọc theo con đường đất rộng lớn đang không ngừng kéo dài ra.

- Ngao ngao ~~

Nhóm Sói Mặt Trăng ngửa mặt lên trời thét dài, rồi mang theo hộ vệ Khu vực Trung ương chạy trên con đường đất rộng lớn to lớn phía trước.

Hộ vệ Khu vực Trung ương ngồi trên lưng Sói Mặt Trăng, thần sắc dưới mặt nạ vô cùng trang túc, nhưng trong lòng lại đang gợn sóng.

- Đây cũng quá oách rồi.

Đây là ý nghĩ đầu tiên trong lòng của cô.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)