Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 275: Hai loại bí dược chữa thương

Chương Trước Chương Tiếp

- Điều thứ tư…

Khuôn mặt của hai người Cao Thao, Tán Viêm bắt đầu nghiêm túc, tập trung nhớ kỹ mỗi một điều lệ.

Vệ Cảnh ra hiệu nói:

- Mỗi đội quân được chia tám cây nỏ quân dụng, các ngươi mỗi người lãnh về đi, nhớ kỹ dành thời gian sắp xếp người trong đội luyện tập xạ kích.

- Đã hiểu.

Tán Viêm và Cao Thao đáp lại, sắp xếp người đến lấy quân nỏ.

- Nhớ kỹ, mỗi đội lúc giao ca, nỏ quân dụng phải trở về Kho Vũ Khí.

Vệ Cảnh nhiều lần nhắc nhở.

Đây là chuyện thành chủ giao cho hắn, hắn phải cẩn thận.

Bên trong Thiên Môn Lâu, Huyền Không Các, Sơn Hải Quan đều sắp đặt một căn phòng làm Kho Vũ Khí, là dùng để quản lý vũ khí như đao dài, quân nỏ, mũi tên các loại.

Cứ điểm Thành Phòng Quân Trị canh giữ ba cửa được chia làm 6 ca, một ca trực bốn giờ.

Lúc giao ca, Thành Phòng Quân cần đem vũ khí trở về Kho Vũ Khí, sẽ có chuyên gia kiểm kê con số, đăng ký trong danh sách, để bảo đảm không có bị mất và hư tổn, một lần nữa phân phát cho Thành Phòng Quân nhận ca sau.

- Đã biết.

Tán Viêm và Cao Thao lần nữa gật đầu.

Bọn hắn mang người đến vận chuyển quân nỏ trở về pháo đài của mình, bắt đầu sắp xếp Thành Phòng Quân lần lượt huấn luyện.

...

Cô đã chính thức bắt đầu dạy học cho các đứa trẻ, phụ trách dạy biết chữ, tương đương với giáo sư dạy ngữ văn ở Địa Cầu.

- Được rồi, sáng sớm hôm nay, học đến đây, các ngươi trên đường trở về đi chậm một chút, chú ý an toàn.

Y Lệ Y ôm lấy sách ôn nhu dặn dò.

- Vâng, tạm biệt lão sư.

Bọn nhỏ cũng đứng dậy, chăm chú phất tay chào chia tay Y Lệ Y.

- Nhà các ngươi buổi trưa ăn cái gì nhỉ?

- Mẹ ta nói, vì thưởng cho ta tiến bộ biết chữ, buổi trưa làm thịt nướng.

- Thật tốt, ta cũng muốn biết nhiều chữ.

Y Lệ Y nghe bọn nhỏ ngây thơ tám chuyện, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Cô phát hiện mình đã thích phần công việc này, thú vị hơn nhiều so với làm người quản lý Xưởng In trước kia.

Bọn nhỏ đều đã rời đi gần hết, chỉ còn lại Trình Tiếu còn ghé vào mặt bàn không động đậy.

- Tiếu Tiếu?

Y Lệ Y nghi ngờ, hô hai tiếng vẫn không được đáp lại.

Cô phát hiện không thích hợp, vội vã đi xuống bục giảng đi tới bên cạnh Trình Tiếu.

Cô vỗ nhè nhẹ bả vai Trình Tiếu một cái, ôn nhu hỏi:

- Tiếu Tiếu, ngươi làm sao vậy?

- Ưm ưm ~~

Trình Tiếu thức dậy, đầu đầy mồ hôi ngẩng đầu lên, sợi tóc trên trán đều bị mồ hôi ướt nhẹp.

Môi của cô bé hơi trắng bệch, hai cặp mắt mơ màng, thoạt nhìn cực kỳ không có tinh thần.

- Lão sư, tan lớp rồi sao?

Lúc này, âm thanh của Trình Tiếu có chút khàn khàn.

- Ừm, đã tan lớp.

Y Lệ Y lo lắng hỏi:

- Ngươi làm sao vậy, có phải thân thể khó chịu hay không?

- Ta không sao, cơ thể có chút mệt, trở về ngủ một lát là tốt rồi.

Trình Tiếu lắc đầu ung dung đứng dậy.

- Là tối hôm qua ngủ không ngon sao?

Y Lệ Y đưa tay đỡ lấy Trình Tiếu, phát hiện da của cô có chút nóng.

- Chắc là….

Trình Tiếu miễn cưỡng nở nụ cười.

Cô ôm lấy cặp da thú, lễ phép đừng lên nói:

- Lão sư, ta đi về trước, chiều sẽ quay lại học.

- Hay là buổi chiều ngươi cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, ngày mai lại đi học.

Khuôn mặt của Y Lệ Y nghiêm túc nói.

- À? Sợ là sẽ ảnh hưởng tiến độ học chữ.

Trình Tiếu khổ sở nói

- Sẽ không ảnh hưởng bao nhiêu, ta bớt thời giờ dạy bù lại cho ngươi, ngươi đi trở về nghỉ ngơi thật tốt.

Khuôn mặt của Y Lệ Y chăm chú nói.

- Vâng.

Trình Tiếu cũng biết tình huống mình không tốt lắm, chóng mặt, mũi bị nghẹt, chỉ đang hô hấp dựa vào cái miệng nhỏ nhắn.

- Đã gây thêm thiêm phiền toái cho ngài.

Cô bé lễ phép hành lễ.

- Ta đưa ngươi trở về đi?

Y Lệ Y quan tâm hỏi.

- Không cần, không cần…

Trình Tiếu lắc đầu, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, nói:

- Nhà của ta rất gần, đi qua hai con đường là đến.

Đây là lần thứ hai cô bé phất tay, xoay người đi ra phía ngoài.

- Đau đầu quá, ta có phải sắp chết rồi không?

Trong lòng của Trình Tiếu có suy nghĩ, ung dung từ từ đi về hướng đường Giáp Thứ Nhất.

Sáng sớm hôm nay, cô bé thức dậy đã cảm thấy không có tinh thần, khi đó chỉ đơn giản cảm thấy cháng váng đầu.

Y Lệ Y nhìn về xa xa, trong lòng có chút không yên lòng, cuối cùng vẫn đi theo phía sau Trình Tiếu, đề phòng nửa đường xảy ra chuyện gì.

Cô tận mắt thấy Trình Tiếu đi vào nhà, mới thở phào nhẹ nhàng rời đi.

Mười phút sau.

Nhà số 6, tòa nhà thứ 3, đường Giáp Thứ Nhất.

- Cộc cộc cộc ~~

Trình Tiếu gượng chống lấy cánh cửa, giơ tay lên gõ cửa nhà.

- Là Tiếu Tiếu trở về đúng không?

Dụ Tử cầm nắp nồi mở cửa ra.

Sắc mặt của Trình Tiếu trắng bệch, không còn sức lực, nói:

- Mẹ, ta đã trở về.

- Tiếu Tiếu, khuôn mặt của ngươi làm sao trắng như vậy?

Dụ Tử cau mày hỏi.

- Là không phải ở trường học đánh nhau với bạn học chứ?

- Mẹ, ta không có.

Trình Tiếu bỉu môi ủy khuất nói.

Thân thể của cô bé loạng choạng, rồi ngất đi ngã xuống đất.

- A, Tiếu Tiếu, ngươi làm sao vậy?

Dụ Tử bối rối, bỏ xuống nắp nồi, vội vã đỡ lấy con gái.

- Đầu ta rất đau, mẹ, có phải ta sắp chết rồi không?

Trình Tiếu yếu ớt nói.

- Nói bậy, đang khỏe làm sao sẽ chết.

Dụ Tử có chút hoảng sợ.

Cô hít sâu một hơi, cố gắng để cho mình tỉnh táo lại, trước đỡ lấy con gái vào nhà.

- Tiếu Tiếu, ngươi nằm nghỉ trước, ta đi tìm cha ngươi trở về, hắn nhất định có cách.

Dụ Tử kéo chăn đắp lên trên người con gái.

- Mẹ, cha phải đi làm.

Ánh mắt của Trình Tiếu sắp không mở ra được.

- Mạng của ngươi quan trọng hơn.

Dụ Tử ném ra lời ấy.

Sau đó, cô vội vã chạy ra cửa, chạy đi hướng ra phía ngoài thành Úng Thành.

Bảy tám phút sau.

Dụ Tử thở hồng hộc, được nửa đường lại bị đoàn người cản trở lối đi, bên tai đều là tiếng nghị luận.

- Có thông báo mới, phía trên viết là cái gì?

- Có ai biết chữ, đọc cho chúng ta nghe đi.

- Phía trên viết là: Thành Chủ Đại Nhân mở một tiệm thuốc ở tòa nhà số 3, đường Giáp Thứ Ba ngoại thành, thân thể khó chịu hoặc người bị thương, đều có thể đi vào trong đó xem bệnh mua thuốc.

- Nhà thuốc, vẫn là lần đầu tiên nghe.

Dụ Tử nghe được dừng bước.

Nhà thuốc? Thân thể không thoải mái có thể đến đó?

- Tìm Trình ca cũng không nhất định biết rõ con bé làm sao, hay trước mang Tiếu Tiếu đến tiệm thuốc nhìn xem.

Dụ Tử quyết định nói.

Cô cũng không biết vì sao, nghe được thành chủ mở tiệm thuốc, trong lòng liền có tin tưởng vô hình.

Dụ Tử chạy trở về, một mạch chạy về trong nhà

Trình Tiếu nằm trên giường, ý thức có chút mơ hồ, còn đang suy nghĩ miên man.

- Ta không muốn chết, ta còn muốn học chữ… Còn muốn đi Khu vực Trung ương nhìn Thánh Thụ một cái.

Kẽo kẹt…

- Tiếu Tiếu, mau đứng lên, mẹ dẫn ngươi đi Nhà Thuốc.

Dụ Tử đẩy cửa phòng ra, đưa tay đở con gái lên.

Trình Tiếu mơ hồ hỏi:

- Mẹ, ngươi không phải đi tìm cha sao?

- Đi Nhà Thuốc trước, không được lại đi tìm cha ngươi.

Dụ Tử đỡ con gái đi ra phía ngoài.

- Tiệm Thuốc là cái gì?

Trình Tiếu yếu ớt hỏi, âm thanh càng ngày càng nhỏ.

- Đi mới biết được.

Trong lòng của Dụ Tử cũng không chắc chắn.

Cô bế con gái xuống lầu, sau khi phân rõ phương hướng rồi chạy về phía đường Giáp Thứ Ba.

Gần mười phút phía sau.

- Một tòa, hai tòa, đường Giáp Thứ Ba, a tìm được rồi.

Dụ Tử đỡ con gái đứng ở trước tòa nhà thứ 3 trên đường Giáp Thứ Ba.

Phía bên ngoài tòa nhà vô cùng đơn giản, bên trên có một tấm bảng hiệu ghi bốn chữ Nhà Thuốc Huyền Vũ.

- Chắc là chỗ này.

Dụ Tử lấy lại bình tĩnh, bế con gái đi vào trong tòa nhà.

..........

Lầu một là đại sảnh, vào cửa là có thể nhìn thấy một quầy hàng vòng tròn, có nhân viên đang đứng ở bên trong, đang cúi đầu sửa sang lại tất cả quyển sổ lớn nhỏ.

Nhân viên nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn Dụ Tử và Trình Tiếu, trên mặt nhất thời mang theo nụ cười ấm áp.

- Chào các ngươi, là tới xem bệnh sao?

Nhân viên ôn nhu hỏi.

-Đúng, thân thể con gái của ta khó chịu.

Sắc mặt của Dụ Tử khẩn trương.

- Nhìn ra được.

Nhân viên công tác liếc nhìn Trình Tiếu, khuôn mặt của bé gái đều đã trắng bệch.

- Vậy phải làm thế nào?

Dụ Tử lo lắng hỏi.

- Rất đơn giản, uống thuốc là được rồi.

Nhân viên ôn nhu giới thiệu.

- Nơi này có hai loại bí dược chữa thương, đều có thể chữa cho con gái ngươi khỏi bệnh.

- Khác nhau ở chỗ nào sao?

Dụ Tử cẩn thận hỏi.

- Đương nhiên, bí dược chữa thương phổ thông chỉ cần mười điểm cống hiến, nhưng dược hiệu sẽ tương đối chậm, sau khi dùng cần nghỉ ngơi một ngày mới có thể khỏe được.

Nhân viên công tác giới thiệu từng cái.

- Còn bí dược chữa thương phiên bản cao cấp thì cần 20 điểm cống hiến, hiệu quả sẽ rất nhanh, không cần nửa ngày là có thể khỏe lại.

Thật ra, khác biệt giữa hai loại bí dược chữa thương cũng không lớn, chỉ khác về hàm lượng Nước Mắt Thiên Sứ.

- 20 điểm cống hiến trị!

Dụ Tử kinh ngạc nói.

Nhân viên công tác thấy thế, dịu dàng nói:

- Thật ra con gái ngươi dùng bí dược chữa thương phổ thông là tốt rồi. Sau khi dùng xong, trở về nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai là có thể khỏi rồi.

- Vậy cho ta một phần bí dược chữa thương phổ thông.

Dụ Tử ngơ ngác nghe theo đề nghị của nhân viên bán hàng.

Nhân viên bán hàng lễ phép nói:

- Được rồi, cho ta xin phiếu điểm cống hiến một cái.

- Đây.

Dụ Tử lấy ra từ trong túi phiếu điểm cống hiến, đưa về phía trước.

Nhân viên đặt phiếu điểm cống hiến lên mặt bàn, thuần thục đăng ký, chỉnh lại điểm cống hiến trên phiếu điểm cống hiến.

- Rồi, đây là bí dược chữa thương, trực tiếp uống là được.

Nhân viên bán hàng đưa lại phiếu điểm cống hiến, còn đưa thêm một cái bình gốm sứ nhỏ..

- Chỉ đơn giản như vậy?

Dụ Tử mờ mịt nhận lại đồ vật.

- Ừm, hiện tại có thể dùng.

Nhân viên bán hàng kiên trì đáp lại.

- Được.

Dụ Tử vội vã mở nút gỗ bộc da thú trên bình sứ nhỏ, đổ chất lỏng màu xanh lá nhạt bên trong vào trong miệng con gái.

Ực ực ~~

Bí dược bên trong bình sứ nhỏ chỉ có một hớp nhỏ, lại đủ để trị khỏi một ít chứng bệnh như bị cảm, phát sốt các loại.

Trình Tiếu mím môi một cái, tựa như trong miệng còn lưu lại dư vị của bí dược.

Bí dược uống xong, trong chốc lát, sắc mặt của cô bé đã có chút cải thiện, thoạt nhìn lại không có vô cùng dọa người như trước.

- Thật sự có tác dụng!

Dụ Tử mừng rỡ lên tiếng.

- Hiện tại, tác dụng của thuốc vẫn còn chưa phát huy tác dụng hết, trở về nghỉ ngơi thật tốt!

Nhân viên bán hàng cũng cảm thấy rất vui thay cho Dụ Tử.

- Tốt, cám ơn ngươi.

Sự lo lắng trong lòng Dụ Tử buông hơn phân nửa.

- Đây là chuyện ta phải làm.

Âm thanh trong trẻo của nhân viên vang lên.

Dụ Tử mỉm cười gật đầu, bế con gái rời khỏi.

Cô quyết định trở về lại quan sát một chút, nếu như không ổn nữa, sẽ quay lại mua bí dược chữa thương phiên bản cao cấp.

.....

Thành Phi Điểu tọa lạc ở trên một ngọn núi đá cao 500m, bốn mặt của ngọn núi đá là dốc đứng, là tấm chắn thiên nhiên ngăn cản phần lớn hung thú trên núi.

Thành Phi Điểu rất lớn, có diện tích khoảng chừng 2,3 triệu mét vuông.

Ngọn núi đá chia làm hai tầng cao thấp, tầng thứ nhất đều là người thường ở.

Tầng thứ hai, chính là đỉnh núi, là chỗ ở cho tất cả người nắm giữ loài chim được thuần dưỡng, cũng là nơi giao dịch giữa các thương nhân.

- Vù vù ~~

Trên bầu trời cao mấy ngàn mét, ở nơi đây bão cát đều nhỏ đi rất nhiều, đã không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống người bình thường.

Vù vù ~~

Trên không trung, nhiều loài chim khổng lồ đập cánh.

Sau khi, phi điểu giương cánh to cỡ bốn mét, dáng dấp rất giống chim ưng, chỉ là lông vũ toàn thân có màu trắng, miệng thì có màu vàng đất.

Phía sau phi điểu có cố định một cái ghế, có thể ngồi một người ở phía trên, tay nắm dây thừng khống chế cổ chim, như vậy có thể để cho nó chuyển hướng.

Trên không trung có ba con phi điểu đang xoay quanh, người khống chế bọn nó là tuần vệ Phi Điểu Thành, phụ trách tuần tra trên trời cao.

Trên bầu trời còn có phi điểu khác bay xuống và bay lên, chúng bay về hướng khu vực phụ cận từng thành trì lớn, cung cấp vận chuyển hàng, phục vụ chở người.

- Vù vù ~~

Trên trời cao, gió to thổi hô hô, xa xa trong bão cát xuất hiện bóng tối khổng lồ.

Mã Khắc ngồi phía sau phi điểu, lông mày nhăn lại, híp mắt nhìn về phương xa.

Hắn là Đội Trưởng Đội Tuần Vệ Phi Điểu, thực lực đạt tới cấp 5.

- Đó là loài gì?

Hắn lẩm bẩm lẩm bẩm một câu

- Đội trưởng, dường như có con gì đang đến gần.

Lập tức có hai con phi điểu khác tới gần, đội viên ngồi trên đó lớn tiếng hô to.

Chân mày của Mã Khắc trầm giọng hô:

- Đi qua nhìn một chút.

Hắn giơ tay lên dùng thủ thế ra dấu, hai gã Tuần Vệ khác hiểu ý, khống chế phi điểu bay về hướng hai bên phải trái.

Cuối cùng ba con phi điểu xếp thành hình tam giác, tốc độ từ trên cao hạ xuống, bay về hướng gần bóng đen kia.

Trong bão cát, bóng đen càng lúc càng lớn, bên tai cũng có thể nghe được tiếng vang to lớn.

- Ầm ầm ~~

Phía sau bão cát, cái bóng trong bóng tối, nhất thời phơi bày ở trước mặt ba người kia, đó là một con Man Thú Hoang Cổ khổng lồ.

Mỗi lần nó cất bước cũng làm cho trụ đá và cây cối cản đường sụp đổ, phía sau nó đã được mở ra một con đường rộng, thẳng.

- Man Thú Hoang Cổ!

Sắc mặt của Mã Khắcđại biến

Phi điểu dưới người hắn run rẩy, gần như sắp mất đi bản năng phi hành.

- Bay lên cao, đừng tiến đến quá gần.

Khắc Mã lớn tiếng hô, kéo dây cương di chuyển làm cho phi điểu bay hướng lên cao.

Hai con phi điểu còn lại cũng theo sát ở phía sau, sau khi cách xa Man Thú Hoang Cổ hơn 1000m, ba con chim đang run rẩy mới giảm bớt, bản năng phi hành khôi phục bình thường.

- Đội trưởng, dựa theo phương hướng đi tới và tốc độ của nó, chẳng mấy chốc sẽ tiến đến Thành Phi Điểu.

Sắc mặt của đội viên Tuần Vệ hoảng sợ nói.

- Yên tâm, có Thành Chủ Đại Nhân ở đây, uy hiếp của Man Thú Hoang Cổ không lớn.

Mã Khắc trầm giọng nói.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)