Thật chẳng lẽ chúng ta sẽ chết như vậy sao?
Ny Cát Sa không cam lòng, thù còn chưa báo, vẫn chưa có thể chết.
- Ha hả, ngươi đang khen mình là trăng sáng sao?
Đột nhiên, âm thanh khinh thường vang lên ở trên đầu mọi người.
....
- Kẻ nào?
Phi Thi khàn giọng, sinh lòng sợ hãi, có người tới gần cũng không phát hiện, thực lực của đối phương chắc không thấp.
- Giọng nói này…
Đôi mắt màu xanh của Ny Cát Sa có phần không cam lòng.
- Ôi, xin lỗi nhé, tới muộn rồi.
Giọng nói trong trẻo lại vang lên lần nữa, Mục Lương mặc y phục rộng thùng thình, vô thanh vô tức xuất hiện ở trước mặt Ny Cát Sa.
- Thành Chủ Đại Nhân!!
Ny Cát Sa kinh hỉ kêu to lên.
- Thành chủ thành Huyền Vũ.
Giọng điệu của Phi Thi hơi ngưng trọng.
Hắn khàn giọng nói:
- Các hạ, đây là việc nhà của thành Thánh Dương bọn ta.
Mục Lương ngước mắt lạnh nhạt nói:
- Các cô ấy đã đầu quân theo ta, cho nên bây giờ họ là người của thành Huyền Vũ.
- Các hạ đây là cướp trắng trợn rồi hả?
Khí thế toàn thân của Phi Thi phát ra.
- Đúng thế!
Biểu cảm của Mục Lương vẫn rất đạm nhiên.
Sắc mặt của Phi Thi ngưng trọng, những miếng vải trên thân đều rơi ra bay lơ lửng, lớp da thối rữa bại lộ trong không khí.
Hắn muốn khuếch tán Thi Độc ra ngoài, lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được phả về phía Mục Lương.
- Nếu các hạ cố ý nhúng tay vào, vậy thì đừng trách ta không khách khí.
Vẻ mặt của Phi Thi ảm đạm.
Chỉ thấy hắn vô cùng thô bạo, lộ ra cánh tay trái đã thối rữa, móng tay như lưỡi dao hướng về phía Mục Lương.
- Thật có chút độc ác đấy.
Trong mắt màu đen của Mục Lương híp một cái.
Hắn nói mấy lời khiến mấy người ở chung quanh nghe không hiểu:
- Rõ ràng là pháp sư, nhưng hết lần này tới lần khác lại chọn con đường cận chiến.
Anh giơ tay lên, phun ra tơ nhện, vô cùng có linh tính quấn quanh Phi Thi.
Đồng thời, dòng điện có ba màu sắc rực rỡ xuất hiện trên cơ thể Mục Lương như mạch điện tử, ngăn chặn Thi Độc khuếch tán ra xung quanh.
Sắc mặt của Phi Thi biến đổi lớn, hắn lao về phía trước hòng né những đòn công kích từ tơ nhện.
- Chạy đâu cho thoát.
Ngón tay của Mục Lương ép xuống như đang đánh đàn vậy.
Tơ nhện mới bay ra một lần nữa quấn quanh Phi Thi.
- Chết tiệt!!
Phi Thi muốn rách cả mí mắt, tơ nhện quấn quanh hắn, không cho hắn cơ hội giãy giụa chút nào.
- Ngưng Tụ Nguyên Tố Nước.
Mục Lương lạnh lùng cất giọng.
Nước trong không khí nhanh chóng bay ra, hình thành quả cầu nước vây hãm Phi Thi ở bên trong.
- Hự hự ~~
Trong miệng của Phi Thi phun ra bọt khí, hơi thở chết chóc lượn lờ ở quanh thân.
- Tạm biệt.
Mục Lương chỉ tay vào quả cầu nước, khí tức cực lạnh tản ra, trong nháy mắt bị đóng băng.
Tơ nhện bị đứt, quả cầu nước mất đi chỗ dựa rơi xuống đất rồi vỡ tan.
Trong những mảnh vỡ đó có chứa cả Phi Thi, chết không thể chết lại lần nữa.
- Giải quyết xong.
Mục Lương vỗ tay, bộ dáng hời hợt khiến đám người Ny Cát Sa trợn mắt há mồm.
- Tổng, Tổng Đội Trưởng cứ như vậy mà chết sao?
A Mạn trợn to mắt.