Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 187: Ta không muốn đi

Chương Trước Chương Tiếp

Nhân viên ngẩn người, sau đó nhếch miệng cười.

Những thứ mà hắn đã bán được, đã có thể nhận được 5 điểm cống hiến, hoàn toàn có thể đổi một vài đồ dùng trong nhà, trang trí một chút cho căn phòng của chính mình.

- Đi thôi.

Lý Nhị Cốt ôm lấy đồ mà mình mua.

Hắn dẫn đầu rời khỏi cửa hàng, tiểu đội ám sát đi theo phía sau, các cô đang giấu khoai lang nướng trong áo choàng.

- Lần sau lại đến.

Lý Nhị Cốt liếc nhìn các cửa hàng ở hai bên đường.

Trước tiên hắn cần phải đem thái độ của thành Huyền Vũ quay về báo cáo, bây giờ thành Thánh Dương vẫn còn đang đề phòng.

Muốn rời khỏi thành Huyền Vũ vô cùng đơn giản, đưa Văn Điệp Thông Quan lên để đóng dấu là có thể rời đi.

Lý Nhị Cốt dẫn theo tiểu đội ám sát và lấy lại vũ khí trở về thành Thánh Dương, đi đến tường thành.

- Thế nào rồi?

Chỉ Tru đã vội vàng hỏi.

Hắn tò mò nhìn đồ đạc mà Lý Nhị Cốt đang ôm trong tay, đi thăm dò mà lại còn mang theo đồ về.

- Trên lưng Hoang Cổ Mang Thú có một tòa thành tên là thành Huyền Vũ.

Lý Nhị Cốt đè thấp âm thanh, nói:

- Thành chủ của thành Huyền Vũ mang lại cho ta một cảm giác tựa như đang đối mặt với vị kia.

- Cái gì?

Cấp 8?

Chỉ Tru biến sắc.

- Tám chín phần là như vậy.

Sắc mặt của Lý Nhị Cốt nghiêm túc.

- Thái độ như thế nào?

Là địch hay là bạn?

Tiếng Phi Thi khàn khàn hỏi.

- Rất thân thiện, hình như là đến để làm giao dịch với thành Thánh Dương của chúng ta.

Lý Nhị Cốt lựa chọn đơn giản nói:

- Ở trên đó có một con Phố Buôn Bán, chỉ cần sau khi qua thẩm tra là có thể đi lên, có thể ở bên trong tiến hành giao dịch.

- Vậy thì giải trừ cảnh giới ở phía trên, ngầm tăng thêm thủ vệ ở cửa thành.

Tiếng Phi Thi khàn khàn đề nghị.

Thực lực cấp 8, mấy người bọn họ căn bản không thể chống đỡ được, còn không bằng ngoài lỏng trong chặt, tạo ra một tư thái hoan nghênh.

- Được.

Lý Nhị Cốt nhún vai.

- Thứ mà ngươi đang ôm, chính là mang về từ bên trên thành Huyền Vũ?

Chỉ Tru tiến đến.

- Đúng vậy.

Lý Nhị Cốt gật đầu.

Hắn ôm đồ lùi lại một bước, thản nhiên nói:

- Muốn thì tự mình đi mà mua, một ít này của ta một mình ăn còn không đủ.

- Keo kiệt.

Chỉ Tru thu hồi tóc đang muốn cướp đồ.

- Ta đi đây, phần còn lại giao cho các ngươi.

Lý Nhị Cốt phất tay một cái.

- Mấy người các ngươi, đem đồ giao ra đây.

Phi Thi nhìn Lý Nhị Cốt rời khỏi, dời sự chú ý đặt trên mấy người Ny Cát Sa.

Hắn ngửi thấy được vị thơm, chính là bên trong áo choàng của mấy người đó.

-... Vâng.

Ny Cát Sa oán hận cắn chặt hai hàm răng trắng ngà, bất đắc dĩ giao khoai nướng mua được ra.

Khoai lang mà cô muốn để lại cho Ngôn Băng cứ như vậy mà mất hết rồi.

-...

Mấy tên đội viên cũng không cam chịu, không muốn giao ra khoai lang.

Chỉ Tru nhìn thấy một màn ấy, bĩu môi khinh thường.

Một tên đoạt đồ của thuộc hạ, hắn không đáng để làm bạn.

....

Ly Nguyệt, Ngải Lỵ Na ngồi ở trên người Kỳ Nhông Ba Màu, bò dọc theo bên cạnh Rùa Đen để leo xuống, tiếp lấy lại đào một cái hang, bò vào thành Thánh Dương để đi vào trong.

Dọc theo đường đi thuận lợi nhờ vào ẩn thân, cộng thêm đoàn người bị Rùa Đen sơ tán, cũng đã hơn phân nửa dòng người đi qua lại, trên đường phố không có mấy người.

Lúc này, hai cô gái đang cưỡi kỳ nhông khổng lồ dễ dàng tiến vào bên trong thành, đi tới bên trong Thiên Điện phủ thành chủ, cũng chính là nơi giam giữ phạm nhân nơi đây.

- Ngôn Băng đang bị nhốt trong đại lao ấy sao?

Ngải Lỵ Na lo lắng hỏi.

Cô lo lắng Ngôn Băng bị giam vào trong đại lao ấy một ít tin tức cũng không có, như vậy thì rất khó trong việc tìm người.

- Trước tiên bắt đầu tìm từ đại lao của nơi này, nếu như không có lại thì chúng ta đi tìm tên cai ngục mà hỏi.

Ly Nguyệt thanh lãnh tiếng nói.

- Được.

Ngải Lỵ Na gật đầu.

- Tiểu Thải, ngươi chờ chúng ta ở bên ngoài.

Ly Nguyệt leo từ trên xuống người của kỳ nhông khổng lồ.

Cô vỗ đầu kỳ nhông to lớn, chỉ chỉ vào một chỗ trong nhà để ẩn núp, ý bảo đứng ở bên cạnh đợi bọn họ.

- Híz-khà zz hí-zzz ~~

Kỳ Nhông Ba Màu thè lưỡi, ngoan ngoãn đứng vào góc nhà.

- Nó có thể nghe hiểu lời nói của ngươi sao?

Ngải Lỵ Na kinh ngạc hỏi.

- Trên người chúng ta đang mặc mấy miếng vảy của nó sẽ thân cận với chúng ta hơn một chút, nó cũng hiểu được một ít ý mà chúng ta muốn biểu đạc.

Ly Nguyệt hạ giọng nói.

- Thì ra là thế.

Đôi mắt màu hồng nhạt của Ngải Lỵ Na tỏa sáng lấp lánh.

Cô liếc mắt ngắm kỳ nhông to lớn, lúc này trong đầu đã hiện ra rất nhiều ý tưởng.

- Đi thôi, đừng nghĩ nữa để nó đi ra ngoài chơi.

Ly Nguyệt liếc mắt nhìn ra ý tưởng của thiếu nữ ấy.

- Ừ.

Ngải Lỵ Na không cam lòng với quyết định ấy.

Hai người ẩn thân dễ dàng đột nhập vào trong đại lao, bởi vì trước đây thường xuyên đi đến nơi này, đã quen thuộc đường nơi đây nên có thể đi vào chỗ sâu bên trong đại lao.

- Xem, Ngôn Băng ở tận cùng bên trong một gian.

Ly Nguyệt dẫn đầu đã nhìn thấy Ngôn Băng đang bị giam trong nhà lao.

Cô vội vàng chạy tiến tới, bắt đầu đào hàng rào ở bên cạnh, nhìn nữ nhân lạnh nhạt nằm bên trong.

- Người nào ở đây, người đang ở đâu?

Ngôn Băng cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng, bỗng nhiên mở tròng mắt màu tím ra.

Cô nhìn phía ngoài nhà tù không có một bóng người, nghi hoặc cau mài chớp mi tìm kiếm.

- Ngôn Băng, nhìn ngươi không giống như đang bị hành hạ gì nha.

Ngải Lỵ Na nói với âm thanh nhạo báng.

- Ngải Lỵ Na?

Là ngươi sao?

Ngôn Băng kinh ngạc ngẩng đầu tìm kiếm lấy.

- Ở chỗ này đây?

Ngải Lỵ Na giải bỏ ẩn thân thoát hiện, ở bên ngoài nhà tù hiện lộ ra thân ảnh.

Ngải Lỵ Na đang mặc trên người bộ Khôi Giáp U Linh, thân hình vô cùng lung linh.

- Dạo này ngươi có thời gian để hóa trang nữa sao?

Ngôn Băng lập tức chạy đến bên nhà tù, lấy tay bắt lấy cánh tay của Ngải Lỵ Na.

- Chúng ta đang mặc bộ Khôi Giáp U Linh linh khí cao cấp.

Ly Nguyệt lạnh nhạt giải thích rõ.

Cô cũng giải thích trạng thái ẩn thân của mình, vì sao có thể xuất hiện bên cạnh Ngải Lỵ Na.

- Ly Nguyệt, người cũng tới rồi sao.

Đôi mắt màu tím của Ngôn Băng bắt đầu tìm kiếm.

- Ngươi làm sao bị bắt?

Ly Nguyệt suy nghĩ có điều gì đó không hiểu.

Cô hiểu rất rõ con người của Ngôn Băng, gặp phải kẻ địch nhất định sẽ liều mạng, sẽ không đơn giản mà chịu trói trước địch.

Hiện tại, trên người không có chút gì bị thương, nhất định có ẩn tình gì đó ở bên trong.

- Các ngươi hãy đi đi, ta muốn ở lại đây.

Ngôn Băng lắc đầu.

Cô buông cánh tay của Ngải Lỵ Na ra, quay người đi về ngồi trên giường gỗ trong phòng giam.

- Ngươi đang nói cái gì, ngươi mê sảng sao?

Vẻ mặt của Ngải Lỵ Na thay đổi, trầm thấp tiếng nói:

- Chúng ta đến đây là để tới cứu ngươi ra.

- Ta không muốn đi.

Ngôn Băng bình tĩnh nói.

- Có phải là ngươi đang bị người ta uy hiếp không?

Ly Nguyệt nhíu lông mày, nhẹ nhàng nói:

- Vưu Phi Nhi đi cùng với chúng ta, nàng ấy đang chờ người ở ngoài kia.

Cô nói là để cô ấy biết Vưu Phi Nhi đến đây sẽ không có chuyện gì xảy ra, không ai có thể uy hiếp được ngươi.

- Không có, ta tự nguyện ở lại đây.

Ngôn Băng xoay người sang chỗ khác, cắn đôi môi hồng không nói gì nữa.

Nếu như cô nói ra nguyên nhân, hai người khẳng định sẽ không chấp nhận.

- Ngươi muốn trở thành Dị Quỷ sao?

Ngải Lỵ Na nghĩ đến vấn đề tuổi thọ.

Cô vội vàng nói:

- Ngôn Băng, chúng ta tìm được Nước Mắt Thiên Sứ, không cần biến thành Dị Quỷ.

- Thực sự?

Ngôn Băng bỗng nhiên xoay người, trừng lớn cặp mắt màu tím, hoàn toàn mất đi vẻ lạnh nhạt khi nãy.

- Thực sự, bây giờ Vưu Phi Nhi đang nghiên cứu trị liệu bí dược Hư Quỷ Cảm Nhiễm.

Ngải Lỵ Na nghiêm túc nói.

- Thật tốt quá, mọi người được cứu rồi.

Ngôn Băng vui vẻ nói.

Lúc này, cô ấy mới có thể thả lỏng người ra, càng yên tâm đối mặt với sự tàn khốc trong tương lai.

- Đến cùng ngươi lo lắng chuyện ấy sao?

Ly Nguyệt trầm giọng nói.

Cô thấy Ngôn Băng vẫn không muốn rời khỏi đây, vẫn không nghĩ ra là do nguyên nhân gì.

- Ly Nguyệt, tránh ra, ta tới phá bỏ cửa.

Ngải Lỵ Na không nhịn được lui lại hai bước, chuẩn bị một cước đá văng cánh cửa.

- Không muốn.

Ngôn Băng ngăn cản nói.

Cô không muốn để cho hộ vệ chạy tới đây, cũng không muốn làm cho Ny Cát Sa hoài nghi về mình.

- Ngươi không nói nguyên nhân, chúng ta sẽ không rời khỏi nơi đây.

Ly Nguyệt đứng ở bên cạnh.

- Nếu như ta nói, các ngươi nhất định phải bằng lòng để cho ta ở lại đây.

Ngôn Băng nói với một khuôn mặt nghiêm túc.

- Ngươi nói trước đi.

Ly Nguyệt hai tay ôm ngực.

- Bởi vì mấy người Ny Cát Sa, những người kia có một kế hoạch…

Ngôn Băng nói đại khái về kế hoạch ấy một lần nữa.

- Ngươi phát điên hả?

Ngải Lỵ Na xù lông.

Hai tay cô nắm chặt cái hàng rào, gầm nhẹ nói:

- Ta tuyệt đối không cho phép ngươi hi sinh chính mình.

- Đây là cách duy nhất có thể tiếp cận, cũng là cơ hội để giết chết Phi Thi.

Ngôn Băng cúi đầu.

Nếu như các cô muốn báo thù thì phải thử kế hoạch kia một lần.

- Ngôn Băng, ta không nghĩ tới được, bình thường ngươi là một người thông minh như vậy, nhưng cũng có lúc ngớ ngẩn như thế vậy.

Ly Nguyệt buông hai tay, nhàn nhạt mà hỏi:

- Ngươi thật sự có thể lấy thực lực cấp 5 để giết được cấp 7?

-...

Ngôn Băng muốn nói lại thôi.

Cô đương nhiên biết đây chỉ là một hy vọng xa vời, nhất định phải thử xem cho dù chỉ là một tia hy vọng.

- Vì sao không phải đích thân ngươi động thủ giết chết Phi Thi?

Ly Nguyệt nói với ánh mắt tràn đầy sắc bén.

Bên trong các cô, khẳng định không ai có khả năng giết chết Phi Thi được, chỉ có Ngôn Băng là có thể.

- Ta?

Ngôn Băng ngẩng đầu, con mắt màu tím tràn ngập mờ mịt.

- Chúng ta có Đôi Cánh Thiên Sứ, lại cho chúng ta thêm thời gian luyện tập mấy năm, chúng ta nhất định có thể giết chết hắn.

Ly Nguyệt cắn chặt hai hàm răng trắng ngà, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:

- Vì sao ngươi có thể dễ dàng chọn một người có thể xem thường sinh mạng của mình như vậy?

Vì sao dễ dàng đem sinh mạng mình cho người khác?

Trước kia là tuổi thọ có hạn, hiện tại có Đôi Cánh Thiên Sứ cũng đã có thể kéo dài tuổi thọ, hoàn toàn có thời gian tới luyện tập mạnh hơn nữa.

- Ta…

Ngôn Băng lui lại một bước, nhăn mặt.

- Ngươi không muốn tự chính tay mình đâm chết kẻ thù sao?

Ly Nguyệt chất vấn.

- Đương nhiên muốn.

Ngôn Băng trả lời không chút suy nghĩ.

- Thế thì nhanh chóng đi cùng chúng ta thôi.

Ly Nguyệt lạnh lùng nói.

Cô gật đầu với Ngải Lỵ Na, ý bảo có thể phá cửa.

- Tránh ra một chút.

Ngải Lỵ Na đối với Ngôn Băng khoát tay.

Cô lui về sau mấy bước nữa, bỗng nhiên xông lên trước dùng chân nện ở trên cửa sắt.

Phanh!

Cửa sắt khóa bị vỡ khom, xích sắt kéo nứt ra.

- Nhanh đi để cho mấy người đi kiểm tra thấy một cái nhất định sẽ xảy ra chuyện.

Thủ vệ địa lao đã bị kinh động.

Phanh!!

Cửa sắt dưới chân đã bị đạp ra.

- Đi mau.

Ly Nguyệt rút ra trường cung, bắt đầu rơi vào trạng thái ẩn thân.

- Ngươi dẫn hướng đi ra ngoài đại lao bằng cửa lớn, chúng ta đi phía trước mở đường.

Ngải Lỵ Na rơi vào trạng thái ẩn thân, theo Ly Nguyệt đi mở đường.

-...

Ngôn Băng mấp máy môi hồng, nhìn hai cô gái ẩn thân không thấy đâu.

Trước đây các cô ấy cần cô mở đường, bây giờ bọn họ đã lớn thật rồi.

....

- Có người vượt ngục.

Thủ vệ đại lao đứng ở xa xa nhìn thầy thân ảnh của Ngôn Băng.

Hưu hưu hưu…

Ly Nguyệt giương cung cực nhanh, từng cây mũi tên một bắn ra, trúng thẳng vào người thủ vệ.

- Bang!

Ngải Lỵ Na quát khẽ một tiếng, một quyền đánh vào ngay cái bụng của thủ vệ, tiếp theo một cú đá, đá trúng cằm tên ấy.

Thủ vệ liên tục bị trúng tên ngã xuống đất, Ngôn Băng không cần phải động thủ, một đường thông suốt không bị bất ky trở ngại nào đi tới cửa đại lao.

- Ai dám tới đây gây sự?

Một tiếng quát khẽ tràn ngập sự uy nghiêm.

- Ngôn Băng, ngươi mau tới đây.

Ly Nguyệt biến sắc.

Cô nhận ra người nói chuyện là ai, chính là một trong Phó thống lĩnh thành Thánh Dương, hắn là một gã Dị Biến Giả có thực lực cấp 6.

- Chúng ta hãy chia nhau ra trốn.

Ngôn Băng nắm chặt lấy cây trường đao trong tay thủ vệ đại lao.

- Không cần phải chia nhau trốn, ngươi nhanh chóng theo chúng ta.

Ngải Lỵ Na năm lấy tay Ngôn Băng chạy về hướng góc nhà.

- Tiểu Thải, chúng ta tới rồi.

Ly Nguyệt nhanh chóng leo lên lưng kỳ nhông khổng lồ.

- Ngôn Băng, ngươi leo lên.

Ngải Lỵ Na thúc giục Ngôn Băng đứng ở phía trước.

-???

Vẻ mặt của Ngôn Băng mờ mịt.

Cô đưa tay chạm đến phía trước, rõ ràng cách tường còn một đoạn, nhưng lại mò được một vật cản trở.

- Động vật thuần dưỡng có thể ẩn thân giống như chúng ta.

Ngải Lỵ Na nhảy lên.

Bọn họ nhanh chóng rời khỏi Thành Thánh Dương, nếu không sẽ bị cường giả cấp 6 đuổi theo giết chết, nếu như cường giả cấp 7 phải ứng lại, các cô muốn chạy trốn cũng khó khăn.

- Động vật thuần dưỡng ẩn thân?

Ngôn Băng mang theo nghi hoặc leo lên phía sau lưng kỳ nhông to lớn, cũng tiến nhập vào trạng thái ẩn thân.

Cô có hơi không hiểu nổi những người bạn của mình, mới tách ra có bao nhiêu ngày, đã có thể sở hữu thuật linh khí cao cấp ẩn thân như vậy, hơn nữa còn có động vật thuần dưỡng có thể ẩn thân.

Bá!

Xuất hiện bóng của một đạo quân mặc trang phục đen, nơi ấy đứng cách kỳ nhông khổng lồ không đến năm mét.

-...

Hai mắt của Kỳ Nhông Ba Màu nheo lại, nhẹ nhàng nâng một cái móng vuốt lên, chuẩn bị giải quyết đám người đang cản đường kia.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)