- Hiện tại, mục tiêu chúng ta chính là nhóm người bên trong Sơn Hải Quan.
Ly Nguyệt chỉ chỉ vào Thành Lâu đối diện Ủng thành, cô nói:
- Hai chúng tôi đã dùng bí dược làm cho bọn họ ngất xỉu, để cho bọn họ mất đi ý thức, ba người các ngươi phụ trách vẽ.
Cô không dám giao nhiệm vụ đánh cho người khác bất tỉnh giao cho họ, động tác không linh hoạt rất dễ dàng bị bại lộ.
- Không thành vấn đề, giao cho chúng ta!
Nguyệt Phi Nhan chân thành nói.
- Có thể.
Mễ Nặc nhỏ giọng đáp.
Vệ Ấu Lan nhu nhược gật đầu, cũng đã thông suốt vấn đề giống nhau.
- Bắt đầu hành động.
Ly Nguyệt dẫn đầu đội, bắt đầu đi một cách lén lút không cho ai biết.
Ngải Lỵ Na theo sát phía sau, ba cô gái mới chỉ có thể rón rén theo sau.
Dọc theo đường đi, ba cô đều vô cùng khẩn trương, cũng cảm thấy cực kỳ hưng phấn và kích thích.
Các cô còn quan sát hành động của Ngải Lỵ Na và Ly Nguyệt, học tập thêm kinh nghiệm hai người.
Trước đây, các cô chỉ là học tập theo Mục Lương, bây giờ là thực chiến, giữa hai chuyện đó không hề giống nhau.
Tường thành Ủng thành, và tường thành Sơn Hải Quan đều giống nhau, cho nên năm cô có thể dễ dàng đột nhập Sơn Hải Quan, cũng ẩn núp vào bên trong thành lâu.
Các cô phát hiện lính phòng thủ thành cực kỳ lười nhác, tụ họp với nhau ở lò sưởi cùng nhau sưởi ấm, ngủ và chỉ ngủ.
Cửa thành lâu cũng không có người canh gác, trạm gác cũng không có, đừng nói gì đến cười thầm.
Ly Nguyệt, Ngải Lỵ Na nhíu mày, hai ba lần giải quyết hết còn thừa lại đội viên, chỉ còn lại có một mình Vệ Cảnh.
- Giao cho các ngươi.
Ba cô gật đầu với Ly Nguyệt.
- Chúng ta đi giải quyết Vệ Đội Trưởng.
Ngải Lỵ Na ẩn núp đi vào hướng bên trong thành lâu.
- Bắt đầu đi, nhanh lên một chút.
Nguyệt Phi Nhan hưng phấn lấy ra mực và bút lông.
- Ừm.
Cặp mắt màu lam của Mễ Nặc tỏa sáng lấp lánh, tiện thể luyện tập vẽ một chút.
-...
Đôi tay nhỏ của Vệ Ấu Lan nắm chặt, có hơi cảm thấy lo lắng cho cha mình.
Cha, ngươi phải cẩn thận, ngàn vạn lần chớ bị người khác đánh ngất xỉu.
Suy nghĩ của cô rất căng thẳng.
Một lát sau.
Vệ Ấu Lan thấy Ly Nguyệt đang lôi sau cổ một người, kéo dài tới bên cạnh lò sưởi vừa để xuống.
Cô nhìn kỹ, chính là Vệ Cảnh, cha của mình.
-...
Vệ Ấu Lan có hơi không muốn nhìn.
Mới vừa cầu nguyện chưa đến vài giây, cha cô đã bị người khác đánh ngất xỉu.
- Tiểu Lan, hắn giao cho ngươi, hãy tới đây vẽ.
Ly Nguyệt gọi tỉnh lại tiểu hầu gái đang đứng ngẩn ngơ.
- Ta sao?
Biểu cảm của Vệ Ấu Lan ngẩn ngơ, chần chờ nhìn về phía cha mình.
- Đúng, ngươi hãy nhanh chóng vẽ, chúng ta còn có nhiều việc khác cần phải làm, còn hai pháo đài nữa.
Ly Nguyệt lạnh lùng nói.
Cô không nghĩ tới sự cảnh giác của Vệ Cảnh lại kém đến như vậy, ở trong thư phòng dễ dàng bị cô đánh cho bất tỉnh.
- Được, được.
Vệ Ấu Lan mím môi một cái, cầm mực và bút lông, ngồi xổm bên cạnh cha mình.
Cô nhìn râu mép trên khuôn mặt cha, dường như không có nhiều nơi lắm để vẽ.
- Cắt hết râu mép mới có chỗ để vẽ.
Vệ Ấu Lan có hơi suy nghĩ một chút.
Cô rút đoản đao bên hông ra, cắt râu mép của cha mình.
-...
Bốn người còn lại nhìn thấy động tác của Vệ Ấu Lan, đều bối rối ngây dại.
Ly Nguyệt nhìn phía Mễ Nặc, nhãn thần hỏi: Tiểu Lan rất ghét cha của mình sao?
Mễ Nặc lắc đầu, đã tỉnh lại: Cũng không chán ghét lắm.
Không ghét?
Vậy sao có thể cắt bỏ râu mép mà cha mình thích được chứ.
Ly Nguyệt là một thành viên Bộ Đội Đặc Chủng U Linh, thu thập không ít tình báo từ ba vị đội trưởng.
Trong đó, Vệ Cảnh lên làm đội trưởng, về sau thì càng thích râu mép của mình, thường xuyên dùng đao tỉa, cho rằng có râu mép ở trước mặt đội viên mới có đủ uy nghiêm.
Tình báo này, là Ly Nguyệt ngồi chồm hổm góc nhà nghe được cuộc nói chuyện của Vệ Cảnh và Tô Nhi.
- Có thể bắt đầu vẽ.
Miệng của Vệ Ấu Lan hơi cười vỗ tay một cái, cầm bút lông bắt đầu vẽ lên trên mặt của Vệ Cảnh.
Một đôi mắt đen thật to quay vòng, tiếp theo tại miệng bốn phía lưu lại rất nhiều điểm đen nhỏ, vẽ một bộ râu ria xồm xoàm giả tạo.
- Được rồi.
Cuối cùng Vệ Ấu Lan thoả mãn nhìn kiệt tác của bản thân.
Cô ngẩng đầu nhìn bốn cô gái kia đang xem tác phẩm của chính mình, nghi hoặc hỏi
- Làm sao vậy?
- Không phải, không có gì.
Ly Nguyệt lắc đầu.
- Đúng vậy, làm tốt lắm.
Mễ Nặc giơ ngón tay cái lên tán dương.
- Không có rồi.
Vệ Ấu Lan ngượng ngùng cười cười.
- Đi thôi, chúng ta còn đi đến hai cái pháo đài khác nữa.
Ngải Lỵ Na cầm đầu đi ra ngoài.
Đêm nay chính là một đêm kiểm tra cả ba cửa.
Hiển nhiên Sơn Hải Quan đã thất bại, đơn giản họ đã để năm cô đột nhập, bị lẻn vào đánh ngất mọi người.
- Nếu như còn lại hai pháo đài khác cũng là như vậy thôi…
Mễ Nặc mấp máy môi hồng nói lại không nói tiếp.
- Vậy bọn họ sẽ gặp phải xui xẻo.
Nguyệt Phi Nhan giang tay ra.
-...
Cơ thể của Vệ Ấu Lan run lên, chợt nhớ tới bản thân vừa vẽ khuôn mặt cha mình thành người quái dị.
Ngày mai, cha phải mang bộ mặt xấu xí đó đi đối mặt với Mục Lương đại nhân sao?
Tiểu hầu gái âm thầm quyết định, trong tương lai hơn mười ngày nghỉ đó mình không thể trở về nhà, chờ chuyện này trôi qua đi khi đó mới có thể trở về nhà.
- Được rồi, nhanh chóng hành động thôi.
Ly Nguyệt lạnh lùng nói.
....
Vừa mới sáng sớm.
- Đau quá.
Vệ Cảnh sờ gáy một cái, cảm giác đầu hơi đau.
Một giây kế tiếp, bỗng nhiên hắn nhớ lại chuyện tối hôm qua vừa trải qua, thân thể nhảy lên một cái.
- Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Sắc mặt của Vệ Cảnh trở nên nghiêm túc.
Hắn nhìn người nằm dưới mặt đất, đặc biệt nhìn thấy những hình vẽ trên mặt đội viên của mình, cuối cùng xảy ra chuyện gì.
- Trò đùa này ai bày ra?
Lúc này, não của Vệ Cảnh mới thức tỉnh mình đã bỏ qua chuyện gì rồi, không có ai sẽ đùa dai như vậy.
Sắc mặt của hắn đột nhiên tái nhợt, thất thanh nói:
- Chờ một chút… Không phải trò đùa dai, đó chính là có người cố ý làm như vậy.
Người nào có năng lực làm được chuyện như vậy, Vệ Cảnh không cần nghĩ cũng biết là ai, ngoại trừ phủ Thành Chủ sẽ không có người nào khác.
Đạp đạp đạp…
Một hồi có tiếng bước chân gấp vang lên ở bên ngoài cửa.
Ngay sau đó, Cao Thao, Tán Viêm mỗi người mang theo đội viên chạy vào
Bọn họ nhìn thấy hình vẽ trên mặtVệ Cảnh, nhất thời khóe miệng giật một cái, cố nín cười.
Vệ Cảnh nhìn hình vẽ trên mặt hai người, khóe miệng cũng run lên, thiếu chút nữa thì bật cười.
Sắc mặt của hắn nghiêm túc nói:
- Các ngươi cũng trúng chiêu.
- Đúng vậy, tỉnh lại đã phát hiện là mình có bộ dáng như vậy.
Cao Thao thở dài.
Trên mặt hắn bị vẽ một đóa hoa, hợp với biểu cảm thất lạc, cực khôi hài.
- Chúng ta làm cho Thành Chủ Đại Nhân thất vọng rồi.
Tán Viêm cắn răng, trên mặt có nét không cam lòng.
Buổi tối hắn nên cảnh giác, không thể cho rằng ở pháo đài thì không có sao, còn buông lỏng đi ngủ.
Ba người đều không phải kẻ ngu dốt, đêm qua đã để xảy ra chuyện như thế, nhất định là do Thành chủ ra tay
- Làm sao bây giờ?
Cao Thao có chút khẩn trương hỏi.
Lần đầu tiên hắn lên làm đội trưởng dẫn đầu, bị phát hiện không hoàn thành nhiệm vụ như vậy, nói không chừng có thể sẽ bị hủy bỏ chức vị trong quân đội này.
- Chúng ta đi đến Phủ Thành Chủ để nhận tội!
Vệ Cảnh sờ cằm phát hiện râu mép của mình đã biến mất.
Vẻ mặt của hắn rất nghiêm trọng, dùng sức sờ cằm một cái, vẫn là không sờ thấy được râu mép nào trên mặt mình cả
Râu mép của ta, rốt cuộc là ai đã cạo hết hàng râu mép của hắn, đừng để cho hắn bắt được người, nếu không… nếu không… sẽ ghi nhớ nhớ kỹ.
Trong lòng của Vệ Cảnh rất tức giận, biểu cảm như thế là điều tự nhiên.
- Hiện tại đi?
Tán Viêm theo bản năng sờ sờ mặt.
Đi đến Phủ Thành Chủ với bộ như vậy, không cần đến nửa ngày chuyện ấy sẽ được truyền toàn bộ trong thành Huyền Vũ, sẽ để cho vợ con cảm thấy mất mặt!
- Chúng ta đã mất mặt xấu hổ, cũng không sợ chút điều ấy.
Tiếng nói của Cao Thao vang to.
Hắn thực sự không muốn vì mắc khuyết điểm mà để mất chức, lại càng không muốn để cho con của hắn thất vọng.
Cao Thao đều không tưởng tượng nổi, nếu như bản thân mất đi chức vụ đội trưởng, về nhà đối mặt với vợ như thế nào, con hắn sẽ nhìn mình với cặp mắt thất vọng.
- Đội trưởng, đội trưởng…
Hai đạo thân ảnh từ bên ngoài xông vào, cũng là các đội viên bị đánh ngất xỉu trên đất.
- Sáng sớm lớn tiếng như vậy, chuyện gì xảy ra?
- Mặt của ngươi làm sao đen như mực?
-...
Khuôn mặt của Vệ Cảnh càng đen hơn, gầm nhẹ một tiếng:
- Câm miệng, tất cả đều đứng ngay ngắn cho ta.
- Vâng!
Tất cả đội viên lập tức đứng ngay ngắn.
- Nói, chuyện gì?
Vệ Cảnh nhìn phía đội viên tuần tra đêm qua.
- Thành Chủ Đại Nhân tới.
Đội viên tuần tra vội vàng nói.
- Cái gì?
Sắc mặt của những người ở chỗ này đều khẩn trương.
- Nhanh, nhanh đứng vào đội ngũ, theo ta đi xuống nghênh đón Thành Chủ Đại Nhân.
Vệ Cảnh hấp tấp quát.
- Chớ đứng ngẩn ra đó, vội vàng chỉnh sửa y phục lại một chút.
Cao Thao kéo quần một gã đội viên.
- Vũ khí đâu?
Đều không mang theo?
Tán Viêm nhìn các đội viên tay không, nhất thời trợn tròn mắt.
Đạp đạp đạp…
Tiếng bước chân truyền đến.
Ba gã trưởng quân đội cũng biết không kịp đi xuống nghênh đón.
Mục Lương đi vào thành lâu Sơn Hải Quan, chứng kiến các đội viên tay chân rối loạn, trên mặt thì là mực đen.
Trong đó ba vị quân đội trưởng cực kỳ đặc sắc, vừa nhìn đã biết là trọng điểm được chiếu cố.
- Thành Chủ Đại Nhân.
Đám người cùng kêu hô lên hành lễ.
- Ừm.
Sắc mặt của Mục Lương bình thản gật đầu.
Hai con ngươi màu đen của anh nhìn chằm chằm Vệ Cảnh, nhìn khuôn mặt hủy dung kia, nghĩ đến Mễ Nặc đã kể cho hắn, đây chính là kiệt tác của tiểu hầu gái ‘Đại nghĩa diệt thân ‘.
- Các ngươi…
Mục Lương nhìn về phía Cao Thao, Tán Viêm hai người, nhẹ nhàng nói:
- Thật đúng là khiến cho ta thất vọng, ba cái pháo đài quan trọng, cứ tự nhiên bị người khác đột nhập đơn giản như thế, còn toàn bộ bị ‘Diệt khẩu’.
- Pháo đài ta giao cho các ngươi, để cho các ngươi trông coi chính là như vậy sao?
Anh lớn tiếng chất vấn.
- Nếu như tối hôm qua, không phải là vệ đội của ta, mà chính là kẻ địch, ngày hôm nay các ngươi còn có thể đứng ở chỗ này không?
- Các ngươi chính là một cái người chết, các ngươi đã chết qua một lần rồi.
Mục Lương nghiêm nghị khiển trách.
- Còn có, các ngươi có nghĩ tới không, các ngươi thất thủ tam quan pháo đài, cũng đại biểu cho kẻ địch có thể sát tiến vào bên trong nhà của các ngươi.
Lời này vừa nói, tất cả khuôn mặt đều biến sắc.
Thân thể của Vệ Cảnh bỗng nhiên một gối quỳ xuống, khàn khàn tiếng nói:
- Mời Thành Chủ Đại Nhân cho ta thêm một cơ hội, trừ phi ta chết, nếu không tuyệt đối sẽ không xảy ra những chuyện như tối ngày hôm qua.
- Thuộc hạ cũng thế.
Cao Thao, Tán Viêm đồng thời một gối quỳ xuống.
- Có thể, ta cho các ngươi thêm một lần cơ hội.
Mục Lương mặt lạnh, đạm mạc nói:
- Nếu như lần sau khảo nghiệm thất bại, các ngươi phải rời khỏi Thành Phòng Quân!
- Vâng.
Đám người cung kính nói.
- Lần này khảo nghiệm thất bại nghiêm phạt, mỗi cá nhân khấu trừ 100 điểm cống hiến, đội trưởng khấu trừ 300 điểm cống hiến.
Mục Lương quét mắt đám người, nhìn thấy không có ai phản bác.
Anh nói tiếp:
- Nghiêm phạt thứ hai, để bộ mặt mực đen như vậy chạy một vòng thành Huyền Vũ.
- Vâng.
Đám người thở phào nhẹ nhõm.
Tuy 100, 300 điểm cống hiến bình thường trân quý, nhưng đối với có thể ở lại Thành Phòng Quân mà nói, chỉ là bị khấu trừ mấy trăm điểm cống hiến.
Còn mang theo bộ mặt đen thùi xấu xí này chạy một vòng, bọn họ cũng đã không để bụng nhiều như vậy.
- Cái nghiêm phạt thứ ba.
Mục Lương dừng lại một chút.
Anh tâm thần bất định nhìn đám người, nói:
- Từ hôm nay trở đi, các ngươi mọi người đều bắt đầu phải học chữ.
- Vâng… vâng….
Đám người sầu mi khổ đau đáp.
- Các ngươi còn thiếu khuyết huấn luyện rất nhiều, ta sẽ cho người tới giáo dục cho các ngươi.
Mục Lương liếc mắt hai người Ngải Lỵ Na và Ly Nguyệt đang ở trạng thái ẩn thân.
Tối hôm qua, thực chiến được thể hiện trọn vẹn cũng là thành quả của hai cô gái huấn luyện, cũng có thể bắt đầu mở rộng đến Thành Phòng Quân.
- Đã hiểu.
Ba vị quân đội trưởng đáp.
- Các ngươi phái người đi đến viện công nghiệp quân sự, lãnh quân phục về tới đây.
Mục Lương xoay người đi ra phía ngoài, nói:
- Một người hai bộ quân phục, chỉ cần ở pháo đài thì nhất định phải mặc quân phục xuyên suốt.
- Thuộc hạ nhớ kỹ.
Ba vị đội trưởng vội vã đáp.
- Hy vọng, lần sau ta tới đây không nhìn thấy bộ dạng của các ngươi như thế này.
Mục Lương đi tới cửa chính, lén lúc liếc mắt đám người lính thành phòng quân một cái.
Lần đầu tiên ‘Đánh đòn cảnh cáo ‘ hiệu quả vô cùng rất tốt, khiến cho đám người lười biếng ấy biết cái gì là hậu quả cho việc không nghiêm túc.
- Tuyệt đối sẽ không làm cho Thành Chủ thất vọng.
Đám người cắn răng đáp.
Mục Lương mang theo Mễ Nặc và các cô gái rời khỏi.
Hôm nay, anh tới đây răn dạy Thành Phòng Quân, nhân tiện chính là đi đến Phố buôn bán một chút.
....
Lúc này, Phố buôn bán có một đám người đang đứng.
Bọn họ chính là 22 người ăn trộm mới được thả ra gồm Thái Căn, Bách Biến Ma Nữ..
- Vừa rồi người đi tới chính là thành chủ thành Huyền Vũ à?
Bách Biến Ma Nữ nhỏ giọng hỏi.
- Ừm, chính là cái nam nhân kinh khủng kia.
Thái Căn nhớ tới tình hình cải tạo thành Huyền Vũ hơn mười ngày qua, hiện tại đều cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Vị thành chủ thành Huyền Vũ ít nhất cũng là Giác Tỉnh Giả cấp 7, đè chết hắn một Giác Tỉnh Giả cấp 5 nho nhỏ giống như hô hấp đơn giản.
- Hắn để cho chúng ta tới đây để làm cái gì?
Bách Biến Ma Nữ có hơi nghi ngờ.