Tối hôm qua, có kẻ trộm, dưới cái nhìn của cô chính là trò đùa trẻ con, cũng không có cường giả cấp 6 tham dự, càng chưa nói đến cường giả cấp bảy.
- Ngải Lỵ Na, có chuyện gì không?
Ly Nguyệt ôm một hộp gỗ đi ngang qua, đã thấy cô gái tóc hồng lo lắng than thở.
- Không, không có gì.
Ngải Lỵ Na khoát tay, nói sang chuyện khác hỏi:
- Mới sáng sớm, ngươi làm gì vậy?
Cũng không thể nói, bản thân cô đang nghi ngờ sẽ gốc cây Trà Thụ kia sẽ bị người cướp đi!
Nói như vậy, có khả năng cô sẽ bị Ly Nguyệt dạy dỗ một trận.
- Ta ngắt lấy một ít cà chua, chờ một chút có thể cầm đi bày ở quầy bán hàng.
Ly Nguyệt cong lại một chân, dùng đầu gối giữ vững hộp gỗ dưới đất.
Cô mở nắp hộp gỗ ra, từ bên trong lấy ra một quả cà chua đỏ rực đưa cho cô gái tóc hồng.
- Cho ta?
Ngải Lỵ Na ngẩn người cầm lấy, nghi hoặc hỏi:
- Không phải nói hái đi giao dịch sao?
Cô nhẹ nhàng cầm trái cà chua, rất sợ nếu dùng lực mạnh quá sẽ bóp vỡ nó.
- Yên tâm ăn đi, Mục Lương nói ăn một hai quả không sao đâu.
Ly Nguyệt lần nữa đóng nắp lại.
- Thật?
Ngải Lỵ Na liếm khóe miệng một cái.
- Ngươi nhìn bên kia.
Ly Nguyệt nghiêng đầu, cái cằm trắng nõn đang cố gắng hướng về phía vườn trồng trọt.
Ngải Lỵ Na nhìn theo hướng đó, nhìn thấy trong miệng của một cô gái tóc đỏ đang nhai một quả cà chua.
Cô kinh ngạc chớp chớp đôi mắt màu hồng nhạt, mờ mịt hỏi:
- Các ngươi có thể tùy tiện ăn những thứ kia?
- Không phải là có thể tùy tiện ăn, trước khi ăn, chỉ cần nói với Mục Lương một cái là được rồi.
Ly Nguyệt mỉm cười nhẹ, ôm hộp gỗ đi về phía cổng trên khu vực trung ương.
- Nói một cái?
Lẽ nào anh ấy cũng đáp ứng sao?
Ngải Lỵ Na chạy chậm đuổi kịp cô gái tóc trắng.
Ly Nguyệt ngẩn người, tức giận nói:
- Làm sao có khả năng, một chút cũng sẽ không đáp ứng.
Giống như, một cô gái tóc vàng muốn dùng cánh hoa của ‘Đôi Cánh Thiên Sứ ‘ nghiên cứu thưởng thức, điều thỉnh cầu đó đã bị Mục Lương bác bỏ.
Đây là vào buổi sáng, cô nghe được từ trong miệng cô gái tai thỏ biết được.
-...
Ngải Lỵ Na cảm giác mình hỏi một vấn đề rất ngu xuẩn.
- Ly Nguyệt, Mục Lương đang đợi, ngươi mau lên.
Mễ Nặc chạy chậm, leo lên cầu thang, nhìn thấy hai cô.
- Được, ta lập tức tới ngay.
Ly Nguyệt vội vàng nói.
- Ta còn muốn đi lấy ít đồ.
Mễ Nặc đi qua cô gái tóc trắng, mang theo tiểu hầu gái vội vàng rời khỏi.
- Đi nhanh đi.
Ly Nguyệt ôm hộp gỗ chạy chậm lên phía trên.
- Vừa rồi, cô bé kia là?
Ngải Lỵ Na chạy chậm theo ở phía sau.
- Cô ấy tên là Mễ Nặc, tính cách rụt rè khá giống với ngươi.
Ly Nguyệt vừa chạy, vừa giới thiệu:
- Cô ấy là người đầu tiên Mục Lương chứa chấp, ta xem như là người thứ hai nha!
- Ngươi dự định sẽ ở lại đây sao?
Ngải Lỵ Na hỏi xong, bước chân chậm lại một nhịp.
- Ừm, ta dự định ở lại.
Khóe miệng của Ly Nguyệt khẽ nhếch lên, con ngươi màu trắng lóe ra ánh sáng hi vọng.
- Vậy căn bệnh kia thì sao?
Ngải Lỵ Na nhỏ giọng hỏi.
Cô đi theo ở phía sau, nhìn bóng dáng của cô gái tóc trắng, như tràn ngập sức sống, không còn tràn ngập câu thúc và bi thương của trước kia.
- Ta đã quên nói với ngươi chuyện Đôi Cánh Thiên Sứ đang được trồng trong vườn, tình huống cụ thể ngươi đi hỏi Vưu Phi Nhi một chút!
Hiện tại, Ly Nguyệt không có thời gian giải thích chuyện của Nước Mắt Thiên Sứ.
Hơn nữa, bây giờ Đôi Cánh Thiên Sứ vừa mới bắt đầu đã thấy không bình thường, gần đây Vưu Phi Nhi có nghiên cứu, càng hiểu một ít.
- Đôi Cánh Thiên Sứ là của người đàn ông kia?
Ngải Lỵ Na mấp máy hỏi.
- Là của Mục Lương, ta đã dùng Nước Mắt Thiên Sứ.
Ly Nguyệt chạy chậm lên tường thành.
- Ngươi dùng Nước Mắt Thiên Sứ rồi hả?
Ngải Lỵ Na đứng ngẩn ngơ, sắc mặt nhất thời tái nhợt.
Ly Nguyệt đã dùng Nước Mắt Thiên Sứ, trên mặt đường chỉ màu đỏ vẫn còn, nói rõ Nước Mắt Thiên Sứ không phải là thuốc trị hết Hư Qủy Cảm Nhiễm.
- Thảo nào…
Trong lúc bất chợt Ngải Lỵ Na đã hiểu.
Cô đã tìm được lý do cô gái tóc trắng, cô gái tóc vàng ở lại thành Huyền Vũ.
Người đã không có hy vọng, nên muốn những tháng ngày sau, muốn bình yên sống một cuộc sống mới tốt đẹp hơn.
Sắc mặt của Ngải Lỵ Na tái nhợt, từng bước một đi lên tường thành.
Cô có chút không biết phải làm sao.
Lúc này, dọc theo tường thành có một cái bình đài bằng đá, bây giờ, trên đó đứng không ít người.
Đồng thời, trên đó còn đặt nhiều hộp gỗ, thùng gỗ, vài cái rổ chứa một ít xanh rau dưa.
Không có chờ đợi.
Mễ Nặc, tiểu hầu gái đi lên, trong lòng ôm một cái rổ gỗ nhỏ, bên trong đựng mầm non cà chua.
- Đều đứng vững nha.
Mục Lương điều khiển bình đài bằng đá rơi xuống bên dưới.
Khóe miệng của anh mỉm cười nhìn, kẻ trộm bị treo ở gần biên giới của Rùa Đen, 32 kẻ ăn trộm đã bị thổi gió trong một đêm.
Lúc này, Thái Căn, Bách Biến Ma Nữ nhìn từ nhóm người đang hạ xuống trên bình đài bằng đá, đều muốn mở miệng nói cái gì đó.
- Ưm ưm ưm…
Bọn họ tuyệt vọng phát hiện, miệng của mình cũng bị tơ nhện chặn lại, chỉ còn lại có mũi có thể hô hấp.
- Vì sao không giết bọn họ?
Khóe miệng nhỏ bé của Nguyệt Thấm Lam nhếch lên, lộ ra một nụ cười xấu xa.
Cô quả thật có chút không hiểu, vì sao không giết những người kia?
Lời đó cũng làm cho mấy người kia giật mình, sợ sệt, không còn ai dám nhúc nhích.
Rất sợ đối phương không vui, lập tức ra đòn, sau đó cho một đao ‘Răng rắc’.
- Bây giờ còn chưa phải thời điểm.
Đôi mắt màu đen của Mục Lương hiện lên một tia sáng lấp lánh như sao, nhìn phía cửa thành thành Thập Lâu đang từ từ mở ra.
Vẫn chưa dùng hết giá trị của những kẻ trộm này.
-...
Ngải Lỵ Na nhìn cô gái ưu nhã quyến rũ trước mắt, nhìn lại cô gái tóc trắng đeo mặt nạ ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh.
Ai ~~
Bạn thân của ta quá đơn thuần, ngươi lại có một tình địch.
.....
Cửa chính thành Thập Lâu mở ra.
Dẫn đầu chính là mười vị lâu chủ, đi theo phía sau có một đám người.
Ngõa Nhĩ Đa ngẩng đầu nhìn về phía trên của Man Thú Hoang Cổ, treo kén trắng liên tiếp nhau, nhịn không được con ngươi co rụt lại.
- Xem ra tối hôm qua, mấy người thăm dò, đều bị bắt.
Một gã lâu chủ trầm thấp nói.
- Thành Huyền Vũ này còn lợi hại hơn so với trong tưởng tượng của chúng ta.
Ngõa Nhĩ Đa thu liễm lại một ít ý nghĩ xấu.
Y Lệ Y híp mắt nhìn Man Thú Hoang Cổ, trong đầu bắt đầu suy nghĩ, trong lòng sục sôi.
- Đi thôi.
Ngõa Nhĩ Đa liếc mắt Y Lệ Y một cái, mang theo đám người đi về phía trước.
- Các vị, đến thật đúng là sớm.
Mục Lương cười yếu ớt nói.
- Muốn sớm một chút qua đây giao dịch.
Ngõa Nhĩ Đa khách khí nói.
Các lâu chủ nhìn về phía một đống hộp gỗ, thùng gỗ sau lưng đám người Mục Lương, đáy mắt hiện lên một tia tham lam.
- Thấm Lam, chuẩn bị giao dịch!
Mục Lương nhàn nhạt hỏi.
Nguyệt Thấm Lam lấy ra da thú, ưu nhã nói:
- Các vị, mời tiến hành trao đổi theo thứ tự.
- Đây là 20 con rắn nhỏ.
Ngõa Nhĩ Đa để cho thủ hạ đưa lên một cái túi.
Sau đó, hắn sai người mang vải lên, tự mình đi nghiệm thu cải trắng, mầm non.
Ly Nguyệt tiến lên, tiếp nhận cái túi, mở ra đếm mấy con rắn lớn bằng ngón tay út bên trong, nhẹ gật đầu một cái với Mục Lương.
- Đây là con dê tam giác của ta.
Một gã khác lâu chủ có chút khẩn trương.
Hắn lôi một con dê tam giác cao cở nửa người, toàn thân lông xám, đầu sừng tam giác qua đây, dáng vẻ hơi gầy yếu.
- Có thể.
Mục Lương nhìn con dê tam giác gầy yếu kia, nhìn qua một cái chính là không được cho ăn đầy đủ.
Bây giờ, anh nhớ lại, còn rất hiếu kỳ những con dê, thỏ rừng gì gì đó, rốt cuộc là ăn cái gì mới có thể sống sót.
Mục Lương quyết định tìm một thời gian tìm hiểu một chút, e rằng có thể nuôi nhốt một ít động vật, không cần đi dã ngoại săn bắn, có thể tự túc.
Ngải Lỵ Na tiến lên dắt con dê tam giác xuống, đôi mắt màu hồng nhạt đánh giá con dê, đang suy nghĩ đến thịt ở phần nào ngon hơn.
- Đừng ngắm nữa, không phải dùng để ăn.
Ly Nguyệt bóp chặt phần eo của cô gái tóc hồng, nhắc nhở để cô ấy dáng vẻ thèm ăn thịt dê ăn.
- Ta, ta có nói muốn ăn đâu.
Ngải Lỵ Na ngượng ngùng dời ánh mắt.
- Tiểu Nặc, bảo mọi người bắt đầu bày hàng.
Mục Lương phân phó cho cô gái tai thỏ.
- Vâng.
Mễ Nặc dẫn đầu bày hàng.
Đám người Vệ Cảnh trải tấm vải lên trên mặt đất, bày ra các loại rau xanh, hộp gỗ chứa thực vật, từng thùng nước xếp thành núi nhỏ.
Đám người Ngõa Nhĩ Đa giao dịch xong, đứng ở một bên quan sát, muốn nhìn một chút xem có vật gì bản thân giao dịch tiếp được không.
- Các vị, ở nơi này của chúng ta có nước, có rau xanh, có một ít thực vật, có đồ gốm.
Nguyệt Thấm Lam ra hiệu cho đám người Vệ Cảnh, bắt đầu lớn tiếng thét lên:
- Tất cả mọi người có thể cầm tinh thạch hung thú qua đây giao dịch.
Vốn, một ít người có chút tâm tư, đều bị thi thể treo trên cổ Man Thú Hoang Cổ hù dọa.
Mấy người bị quấn như kén nhộng treo trên cổ Man Thú Hoang Cổ không động đậy, dưới cái nhìn của mấy người khác chính là người chết.
Ở trong tiếng hét to, một số người dồn dập xít tới gần, cũng bắt đầu hỏi giá cả.
- Nước rất rẻ, một thùng chỉ cần một viên tinh thạch hung thú sơ cấp hạ đẳng.
- Mấy chén sành kia phải dùng nhiều tinh lực mới làm ra được, một viên tinh thạch hung thú sơ cấp hạ đẳng chỉ có thể đổi một cái.
- Một gốc mầm non cải trắng, cần mười hai viên tinh thạch hung thú sơ cấp bậc trung.
- Đây gọi là cà chua, một quả một viên tinh thạch hung thú sơ cấp bậc trung.
- Khách nhân, ngươi thật có ánh mắt, buội cây này là mầm non cà chua, cần 100 viên tinh thạch hung thú sơ cấp bậc trung.
Chờ sau khi tất cả vật phẩm được báo giá, một số người nhất thời động lòng.
- Cho ta mười thùng nước.
- Ta chưa bao giờ được ăn rau xanh, cho ta một gốc cây cải trắng.
- Ta muốn năm cây mầm non cải trắng.
Mọi người vây quanh quầy hàng, giao dịch nhiều nhất chính là nước, một ít cải trắng.
Còn mầm non chỉ có rất ít người giao dịch, thật sự là có hơi đắt, lại còn cần một ít nước tưới.
- Chúng ta có cần giao dịch một ít mầm non cà chua hay không?
Ta cảm thấy tốt hơn nhiều so với mầm non cải trắng.
Một gã lâu chủ động lòng.
- Ta cảm thấy, sau khi mầm non cà chua lớn lên còn có thể kết quả.
Một gã lâu chủ khác phụ họa nói.
- Các ngươi muốn giao dịch thì đi đi.
Sắc mặt của Ngõa Nhĩ Đa bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Ta thấy, ta không tin những người kia có thể toàn bộ giao dịch hết mấy thứ kia.