- Ngươi có thể đừng nói mấy lời như vậy nữa, quá xấu hổ.
Khuôn mặt của Ngải Lỵ Na đỏ ửng lên.
- Biết sao?
- Ngược lại, ngươi đừng nói những lời đó nữa.
- Ngươi đang xấu hổ?
Ta dường như chưa nói gì.
- Mới không có, ngươi nghe lầm rồi.
-...
Khóe miệng của Mục Lương mỉm cười, nghe cuộc đối thoại thú vị, không được tự nhiên truyền ra trong phòng tắm.
Nguyệt Thấm Lam đi tới từ bên ngoài, kinh ngạc hỏi:
- Sao vui vẻ vậy, gặp phải chuyện gì tốt à?
Cô phụ trách tọa trấn phần đuôi của Rùa Đen, đợi hơn nửa đêm, lại không có ai bò lên từ phần đuôi.
- Ngươi nghe thử đi.
Mục Lương chỉ về phía phòng tắm.
Nguyệt Thấm Lam ngưng thần lẳng lặng nghe một hồi, vẻ mặt quái dị nhìn Mục Lương.
Cặp mắt màu xanh nước biển của cô híp lại một cái, cười yêu kiều nói:
- Không nghĩ tới đại nhân Thành Chủ của chúng ta, cũng sẽ hiếu kỳ đối thoại bí mật giữa các cô gái nhỏ.
- Ách…
Vẻ mặt vui thích của Mục Lương ngưng trọng lại.
Anh hoàn toàn cảm thấy nghe được đối thoại không được tự nhiên kia rất thú vị, làm sao đến trong miệng của cô gái xấu bụng lại trở nên rất đen tối chứ?
Lẽ nào do lỗ tai của anh quá nhạy bén?
- Đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải tiếp nhận và giao dịch vật liệu.
Biểu cảm trên mặt của Mục Lương thay đổi vô cùng tự nhiên.
Anh cất bước hướng đi tới phòng của mình, ngủ một giấc, ngày mai sẽ có được hai loài động vật thuần dưỡng mới.
Nguyệt Thấm Lam nhìn Mục Lương xoay người, đi vào phòng, khóe miệng của cô nhịn không được cong lên một vòng cung ‘Sung sướng’.
Thì ra, bỡn cợt một Thành Chủ đại nhân, cũng sẽ mang đến cảm giác vô cùng thú vị cho người ta.
- Không nghĩ tới, hắn còn có một mặt đáng yêu khó hiểu như thế.
Ngón tay nhỏ mảnh khảnh của Nguyệt Thấm Lam sờ cằm, cặp mắt màu xanh nước biển lóe ra một tia mông lung.
....
Sáng sớm ngày hôm sau.
Ngải Lỵ Na đang ngủ thoải mái, đột nhiên cảm giác khó thở, mơ mơ màng màng tỉnh lại, đã thấy Vưu Phi Nhi ôm cô.
Cô lay cánh tay hợp kim màu vàng của cô gái kia, tức giận nói:
- Thật là, cái tật mỗi lần ngủ đều phải ôm người khác, cũng không biết lúc nào mới sửa lại.
- Tiểu Lỵ Lỵ, sao ngươi lại tỉnh rồi?
Vưu Phi Nhi mơ hồ đang ôm lấy cô gái tóc hồng.
- Ngươi buông ra.
Ngải Lỵ Na gỡ cánh tay của Vưu Phi Nhi ra, bật ngồi dậy.
Tiếp tục như vậy nữa, cô gái mơ hồ kia sẽ cọ lên người cô.
- Ngủ một hồi nữa, trời còn chưa sáng đâu.
Vưu Phi Nhi ôm chăn, rồi chìm vào giấc ngủ.
- Trời đã sáng được rồi, ngươi đừng có làm loạn nữa.
Ngải Lỵ Na liếc mắt ra ngoài cửa sổ, thấy ánh nắng đã rọi xuống.
Đêm qua, cô tắm rửa xong, để Ly Nguyệt mang đi tìm Vưu Phi Nhi, phát hiện cô gái tóc vàng đang ghé vào mặt bàn ngủ.
Cô đã ôm lấy Vưu Phi Nhi vào phòng ngủ, tiếp theo cả người bị cô gái tóc vàng cuốn lấy, sau đó, hai người đã ngủ chung với nhau.
- Ai ~~ không thèm hỏi ta một câu, còn bị làm gối ôm đêm qua.
Ngải Lỵ Na gãi gãi mái tóc rối như gà bới, tìm được một sợi dây cột tóc cột lên hai chùm đuôi ngựa.
Cô liếc mắt cô gái tóc vàng một cái, tư thế ngủ rất xấu, kéo chăn đắp kín.
- Tối nay, phải hỏi chuyện Đôi Cánh Thiên Sứ một chút mới được!
Ngải Lỵ Na mang khăn che mặt lên, mang giày vào, rời khỏi phòng nghiên cứu.
Cô ngửi không khí một cái, cảm khái nói:
- Không khí thật sự rất tốt, không có mùi thối.
- Nguyên nhân là do bui cây Trà Thụ kia!
Ngải Lỵ Na ngẩng đầu nhìn về phía Trà Thụ Tinh Huy, nhịn không được thở dài nói:
- Có thể nhìn thấy một gốc cây lớn như vậy, thật là một kỳ tích.
Cô từng thấy một vài gốc cây ở thành Thánh Dương, cũng có từng cùng cô gái tóc trắng len lén đi ngắm qua Trà Thụ, cũng đều hoàn toàn không thể so sánh với bui đại Trà Thụ trước mắt này.
- Nếu một ít thành trì lớn cường thịnh biết, tuyệt đối sẽ phái một đội săn bắn cường đại qua đây cướp.
- Ai ~~
Ly Nguyệt, Vưu Phi Nhi ở lại chỗ này, có lẽ sẽ nguy hiểm hơn!
Ngải Lỵ Na thở dài, cũng không biết bui cây Trà Thụ đó là phúc hay họa.