- Cờ hiệu?
Bước chân của Trình Mâu chậm lại, quay đầu nhìn phía hai mắt của tên đội viên đang thay đổi kia.
- Đúng, đúng là lá cờ màu đen, mặt trên có hai chữ xa lạ.
Người kia nghiêm túc gật đầu.
- Lẽ nào… Con Man Thú Hoang Cổ này là động vật thuần dưỡng của một thế lực nào đó sao?
Trong đầu của Trình Mâu hiện lên một suy nghĩ không thể nào chấp nhận nổi.
- Đội trưởng, chúng ta làm sao bây giờ?
- Hay là trở về, báo cáo tin tức trước.
Trình Mâu cũng có chút quyết định không chắn chắc được.
Nếu như là một thế lực, như vậy mục tiêu đối phương có khả năng chính là thành Thập Lâu, tới làm cái gì cũng không biết được.
Cho nên bọn họ phải tăng tốc lên.
Nhất định phải báo cáo tin tức trước khi Man Thú Hoang Cổ chạy tới thành Thập Lâu trước, mới dễ tìm ra cách ứng đối.
...
Lúc này, sau lưng Rùa Đen.
Mục Lương đứng ở trên khu vực trung ương, yên lặng nhìn đoàn người phía xa chạy như điên, ra lệnh cho Tiểu Huyền Vũ thả chậm tốc độ.
- Cuối cùng cũng đến thành Thập Lâu rồi.
Nguyệt Thấm Lam đã nhìn thấy một nhóm người chạy như điên ở phía xa.
- Chúng ta phải chuẩn bị, có khả năng thành Thập Lâu sẽ phát động công kích.
Mục Lương thản nhiên nói.
Thân thể của Rùa Đen quá lớn, nói không chừng hai bên còn chưa bắt đầu thương lượng, thành Thập Lâu đã động thủ chặn lại.
Đến lúc đó, hai bên có thể sẽ đánh nhau một trận trước.
- Bọn họ đã phát hiện chúng ta, sẽ không xúc động như vậy đi?
Nguyệt Thấm Lam nghi ngờ hỏi.
Cô cảm thấy hai bên cần tiếp xúc trước một chút, rồi sau đó hãy cân nhắc là địch hay bạn?
- Trên cái thế giới này người xúc động cũng không ít.
Mục Lương lắc đầu, nếu đối phương thực sự phát động tiến công, như vậy kế hoạch trước đó sẽ bị rối loạn toàn bộ.
Anh đã suy nghĩ rất nhiều, cũng phải nhìn thấy người, hiểu được tình báo mới có thể thực hiện được.
- Vậy nếu phát động tiến công thì sao?
Chúng ta sẽ quay đầu lại hay đánh?
Đôi mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lam hiện lên một tia lo lắng.
- Thăm dò một chút đi, nếu không được thì rời khỏi.
Mục Lương không thể vì tinh thạch hung thú, mà diệt một tòa thành!
Không khác gì kẻ trộm ở những thành trì khác.
Đạo đức và tính cách của anh không cho phép bản thân làm chuyện như vậy.
Dù sao Mục Lương cũng không phải là người lớn lên ở vùng đất Mạt Nhật này, nên có nhân sinh tam quan của Địa Cầu.
- Vậy là tốt rồi.
Nguyệt Thấm Lam thở phào nhẹ nhõm.