Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 100: Sinh vật tiến hóa quỷ dị (1)

Chương Trước Chương Tiếp

- Nước Mắt Thiên Sứ cấp 5 vẫn không được.

Mục Lương khó chịu cau lại lông mày, phát hiện Hư Qủy Cảm Nhiễm còn muốn đáng sợ và phiền phức hơn so với trong tưởng tượng.

- Không được sao.

Ly Nguyệt mở mắt, đáy mắt của con ngươi màu bạc hiện lên một tia thất vọng.

- Chỉ cần Đôi Cánh Thiên Sứ lại tiếp tục tiến hóa, nhất định có thể chữa trị Hư Quỷ Cảm Nhiễm.

Mục Lương ôn nhuận trấn an nói.

- Ừm, ta tin tưởng.

Ly Nguyệt lộ ra một nụ cười ngọt ngào.

Cô phát hiện thân thể mình còn tốt hơn trước đây rất nhiều, như tháo xuống gánh nặng trăm cân, sự lo lắng trong lòng đã hoàn toàn biến mất.

Giống như Hư Qủy Cảm Nhiễm trầm miên.

- Hiện tại một giọt Nước Mắt Thiên Sứ đại khái có thể chống đỡ bao lâu?

Trước đó Mục Lương có nghe cô nói qua Nước Mắt Thiên Sứ, có thể ngăn chặn thời gian ăn mòn của Hư Qủy Cảm Nhiễm.

- Khoảng…

Ly Nguyệt khép hờ hai mắt cảm nhận, lộ ra một nụ cười mừng rỡ:

- Có thể kiên trì khoảng một năm rưỡi.

- Một năm rưỡi, cũng chính là dược hiệu tăng gấp năm lần.

Mục Lương yên lặng gật đầu một cái, xem như đã biết hiệu quả của Nước Mắt Thiên Sứ cấp 5.

- Mục Lương, hiện tại Nước Mắt Thiên Sứ bao nhiêu ngày có thể ngưng tụ ra một giọt?

Trong mắt Ly Nguyệt tản ra sự yêu thích đối với Đôi Cánh Thiên Sứ.

Đôi Cánh Thiên Sứ có nhiều đóa hoa như vậy, hoàn toàn xem như có hi vọng trị dứt Hư Qủy Cảm Nhiễm!

- Năm ngày có thể ngưng tụ rả một giọt Nước Mắt Thiên Sứ.

Mục Lương tiếp thu hết năng lực còn lại, đoán được một khoảng thời gian.

- Năm ngày có thể ngưng tụ ra năm giọt Nước Mắt Thiên Sứ, đây thật sự quá tốt.

Ly Nguyệt hưng phấn ôm lấy Mục Lương, như một đứa bé đạt được món quà trong lòng yêu thích đã lâu.

Ba giây qua đi, cô gái tóc trắng mới kịp phản ứng.

- Oa oa…

Ly Nguyệt ngượng ngùng tay chân luống cuống, vội vã buông Mục Lương ra, lui lại.

- Còn có thể để cho ngươi ôm thêm một cái nha.

Mục Lương giang hai tay ra đùa giỡn với cô.

- Mới… Mới không cần ngươi ôm.

Ly Nguyệt ngượng ngùng nghiêng người đi, nhăn nhó xoa mặt nạ trong tay.

- Nhiều Nước Mắt Thiên Sứ như vậy cũng không còn vật gì để chứa!

Mục Lương nhìn cái hộp thiết trong tay một chút, tạm thời dùng để chứa một lần còn tốt, chứa lâu sẽ mất đi dược hiệu.

- Đúng vậy.

Khuôn mặt xinh đẹp của Ly Nguyệt hồng hồng, mỉm cười, cũng hiện lên một tia khổ não.

Có đôi khi có rất nhiều cũng là một loại phiền não.

- Còn có năm ngày, ta sẽ nghĩ một vài biện pháp.

Mục Lương cảm thấy thực sự không được, muốn thử tạo một vài loại vật chứa bằng thủy tinh, gốm sứ.

Anh cảm thấy nên thử chế tác một ít đồ dùng hàng ngày, nếu không… So sánh với cuộc sống Địa Cầu một chút, cảm giác hiện tại giống như thời như thời kỳ xa xưa của người tối cổ.

- Ta cũng sẽ nghĩ một vài biện pháp.

Ly Nguyệt bất đắc dĩ nói.

- Đi thôi, đưa giọt Nước Mắt Thiên Sứ này qua cho Nguyệt Thấm Lam.

Mục Lương quơ chiếc hộp thiết trong tay.

- Bọn họ phải pha với nước mới uống được.

Ly Nguyệt liếc nhìn chiếc hộp thiết.

- Nhà của chúng ta thực sự quá nghèo, thật sự không tìm được vật chứa có nắp.

Mục Lương thở dài, ngay cả một vật chứa đồ chân chính cũng không có.

- Nghèo??

Khóe miệng của Ly Nguyệt hơi giật giật, nhìn bộ dáng Mục Lương than thở, không hiểu có cảm xúc muốn đánh người.

Cô nhìn thực vật xanh bốn phía, một mảng thực vật lớn trước mắt, còn giàu hơn so với một vài thành trì lớn.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện.

Ra khỏi vườn cây, hai người nhìn thấy Vệ Cảnh đang đứng trước căn nhà trên đất trống.

Bá!

Cô gái tóc trắng nhanh chóng mang theo mặt nạ, toàn bộ quá trình chưa đến một giây.

Vệ Cảnh nghe được tiếng bước chân, quay đầu lại thấy hai người Mục Lương đi đến.

Anh cung kính, nói:

- Đại nhân Thành Chủ.

- Phòng ốc đã sắp xếp xong rồi sao?

Mục Lương nhàn nhạt hỏi, tiện tay đưa chiếc hộp thiết cho cô.

Ly Nguyệt biết anh có ý gì, cầm lấy chiếc hộp thiết đem qua cho Nguyệt Thấm Lam.

- Đều đã sắp xếp xong, tất cả mọi người cực kỳ thích nhà mới.

Vệ Cảnh nhếch miệng nói.

Nào chỉ là thích, tất cả mọi người cảm thấy ngôi nhà còn tốt hơn so với bộ lạc Nguyệt Đàm.

Vệ Cảnh hơi lưỡng lự một cái, tiếp tục mở miệng nói:

- Chính là mọi người không mang nhiều thức ăn, hy vọng có thể xuống phía dưới mặt đất đi săn bắn.

Đây là Vệ Cảnh sau khi nghe đề nghị của vợ mình, đi thăm nhà từng đội viên, góp nhặt từng tình huống, chọn một tình huống nghiêm trọng nhất.

Bọn họ có thể được ở lại thành Huyền Vũ đã cực kỳ may mắn, càng chưa nói còn có một giếng nước không ngừng cung cấp nước.

Nếu như lại để cho thành chủ lấy ra thức ăn, bọn họ sẽ không còn mặt mũi ở lại.

- Săn thú, ta cũng vừa lúc có ý nghĩ này.

Mục Lương cũng dự định mang theo động vật thuần dưỡng đi săn bắn, thuận tiện xem có thể thu phục một hai con động vật thuần dưỡng mới hay không?

Hơn nữa, dù sao ăn thịt tươi cũng ngon hơn ăn thịt nướng.

- Đại nhân Thành Chủ, ngài cũng muốn đi săn bắn sao?

Vẻ mặt của Vệ Cảnh ngạc nhiên.

Hắn ý muốn cho mọi người đi săn bắn, sau đó đem con mồi nộp cho đại nhân Thành Chủ, tương đương với một dạng hình thức giao dịch ở bộ lạc Nguyệt Đàm.

- Đúng vậy, thuận tiện tìm một ít khúc gỗ về làm củi đốt.

Mục Lương nhàn nhạt gật đầu.

Anh cảm thấy nên làm một hệ thống tiền tệ.

Thuê người làm, hỗ trợ việc làm, trả tiền lương cho bọn họ, lại để cho bọn họ đi thu mua vật tư… Như vậy mới có thể hình thành một hệ thống hoàn chỉnh.

Trong đó, chỗ mấu chốt nhất, người là đi ra ngoài thu thập vật liệu sẽ có các loại đãi ngộ khác nhau, hoặc ban thưởng thêm.

Cho không là không có khả năng, Mục Lương sẽ không nuôi trùng hút máu.

- Thật sự cần rất nhiều gỗ.

Vệ Cảnh tán thành gật đầu.

Làm đồ dùng trong nhà, bộ đồ ăn, nhóm lửa đều cần dùng đến gỗ.

Nếu như ở bộ lạc Nguyệt Đàm, làm một ít chuyện vặt, đi tìm gỗ trở về đổi nước và thức ăn.

- Ngươi đi triệu tập mọi người, đợi khi tìm được địa điểm săn bắn thích hợp, chúng ta sẽ lập tức xuất phát đi săn bắn.

Mục Lương cảm thấy không nên chậm trễ việc này.

Còn về ý tưởng tiền tệ trong đầu, anh chỉ có thể tạm thời đè nén xuống.

Áp dụng có rất nhiều vấn đề khó khăn, về phương diện tiền bạc, bây giờ Mục Lương không có quá nhiều việc làm có thể cho cư dân làm.

Cho nên, tạm thời chỉ có thể bắt đầu từ người đội săn bắn.

- Vâng.

Vệ Cảnh cung kính, hành lễ một cái.

Anh mang theo nét mặt hưng phấn, xoay người chạy chậm rời khỏi khu vực trung ương.

- Tiểu Huyền Vũ, tìm một khu rừng rậm rạp rồi dừng lại.

Mục Lương ra lệnh, dùng tâm linh ý niệm truyền đạt cho Rùa Đen.

- Ngao ô ~~

Rùa Đen khẽ phát ra một tiếng kêu khẽ.

...

Nửa giờ sau.

Trong phòng khách căn nhà, ngoại trừ Vưu Phi Nhi đang si mê nghiên cứu, bốn cô gái còn lại đều tụ tập ở này.

- Hôm nay, ta muốn dẫn mọi người đi săn bắn.

Mục Lương cảm thấy hẳn nên nói cho các cô gái một cái, âm thầm rời khỏi sẽ chỉ làm người khác lo lắng.

– Ta đi chung với ngươi.

Ly Nguyệt dẫn đầu mở miệng nói trước.

- Không được, ngày mai ngươi phải rời đi, ngày hôm nay vẫn nên nghỉ ngơi nhiều một chút.

Mục Lương mỉm cười từ chối.

- À?

Ngày mai Ly Nguyệt phải rời đi?

Mễ Nặc phản ứng kịp thời, kinh ngạc nhìn về phía cô gái tóc trắng.

- Ừm, có chút chuyện quan trọng cần phải đi làm.

Ly Nguyệt ôn nhu nói.

- Lúc nào trở về?

Mễ Nặc đã vội vàng hỏi.

Hiện tại, Mễ Nặc đã không còn rụt rè với cô gái tóc trắng.

- Ta sẽ hội họp ở thành Thập Lâu với các ngươi.

Ly Nguyệt nhẹ giọng nói.

- Vậy sẽ có rất nhiều ngày không được gặp ngươi.

Mễ Nặc có hơi buồn, nói.

-...

Ly Nguyệt trầm mặc, đưa tay cầm lấy bàn tay nhỏ của cô gái tai thỏ.

- Ly Nguyệt, đêm nay ngươi ở nhà chuẩn bị thêm một ít trang bị.

Mục Lương cũng không quên, mũi tên dài của cô gái tóc trắng đã dùng hết mới đây không lâu.

- Được.

Ly Nguyệt bất đắc dĩ gật đầu.

- Ta sẽ không đi, thành Huyền Vũ cần người ở lại bảo vệ.

Nguyệt Thấm Lam ôn nhu nói.

Tuy cô đã uống Nước Mắt Thiên Sứ, vết thương đã đỡ hơn rất nhiều, cũng không phải toàn bộ, chỉ là các vết thương lớn chỉ thu nhỏ lại.

Muốn vết thương phải hoàn toàn khép lại phải cần thêm mấy ngày.

- Có thể.

Mục Lương cảm thấy có đạo lý, phòng ngừa nhà bị người khác trộm.

- Ta cũng muốn đi.

Nguyệt Phi Nhan thận trọng giơ tay nhỏ lên.

Khóe mắt của cô liếc qua lo lắng liếc về phía thân ảnh ưu nhã bên cạnh, rất sợ mẹ không muốn cô đi săn bắn.

- Ngươi có thể đi, nhưng phải nghe lời Mục Lương.

Nguyệt Thấm Lam cũng không có ngăn cản cô gái tóc đỏ.

Có một Mục Lương không thể yếu hơn mình, cô thật sự không có gì lo lắng.

Nguyệt Thấm Lam sờ bụng một cái, con mắt màu xanh nước biển trực tiếp nhìn vào hai mắt của Mục Lương.

Lỗ tai cô lập tức đỏ ửng lên, theo bản năng dời ánh mắt.

- Được, ta nhất định sẽ nghe lời của Mục Lương.

Nguyệt Phi Nhan hưng phấn đáp ứng một tiếng.

Đây là lần đầu tiên cô được đi săn bắn, trước đây đều đứng ở gần bộ lạc Nguyệt Đàm nướng một ít côn trùng nhỏ.

- Được, vậy dẫn theo ngươi.

Mục Lương nhẹ gật đầu một cái.

-...

Mễ Nặc ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh, không có mở miệng nói muốn đi.

Đôi mắt màu xanh lam của cô lóe ra sự lo lắng.

- Ngươi phải tin tưởng sức mạnh của anh ấy.

Ly Nguyệt dùng sức cầm bàn tay nhỏ của cô gái tai thỏ.

Hiện tại, cô sẽ không quá với lo lắng cho an toàn của Mục Lương.

Không phải không quan tâm, mà biết Mục Lương mạnh hơn cô rất nhiều, nếu mình quan tâm ngược lại sẽ suy nghĩ lung tung.

-... Ừ.

Mễ Nặc lưỡng lự gật đầu.

- Ngao ô ~~

Rùa Đen khẽ truyền đến một tiếng kêu, nhắc nhở đã tìm được khu vực săn bắn rồi.

- Khu vực săn bắn đã tìm được rồi, hiện tại xuất phát đi săn thú.

Mục Lương đứng dậy đi về phía cửa chính.

- Cẩn thận một chút.

Mễ Nặc nhịn không được, hô to một cái.

- Yên tâm, ta sẽ đem mấy con mồi chiến thắng trở về.

Mục Lương nghiêng đầu cười, phất tay đi ra cửa.

- Chờ một chút ta.

Nguyệt Phi Nhan chạy chậm đuổi theo.

.....

Mục Lương mang theo Nguyệt Phi Nhan đi từ trên khu vực trung ương xuống đường phố phía dưới.

Đường phố rộng lớn, Vệ Cảnh mang theo mười sáu người của đội săn bắn chờ bên dưới.

- Đại nhân Thành Chủ.

Vệ Cảnh cung kính hô.

- Đại nhân Thành Chủ.

Mười sáu người đội săn bắn cùng nhau hô to lên.

- Đi thôi.

Mục Lương cũng không nói nhảm nhiều, mang theo bọn họ rời khỏi Rùa Đen, đi tới trên mặt đất.

Lúc này, sắc trời đã bắt đầu tối

Mục Lương từ trong ống tay áo, nhìn một chút thời gian đồng hồ đeo trên cổ tay, khoảng bốn giờ rưỡi chiều.

- Đây là cái gì?

Nguyệt Phi Nhan tò mò thăm dò, con ngươi màu đỏ nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ.

Cô nhìn thấy một vòng tròn vô cùng tinh xảo, lấp lánh, trông suốt, bên trong còn có hai cây kim nhỏ đang di chuyển.

- Đồng hồ để xem giờ.

Mục Lương phủ xuống ống tay áo.

Đồng hồ đeo tay chính là một vật trong mấy món đồ mang tới từ Địa Cầu.

- Để xem giờ?

Nguyệt Phi Nhan mờ mịt nháy mắt, ngẩng đầu nhìn trời một cái.

Thời gian không phải nhìn sắc trời một chút sẽ biết sao?

- Đi thôi, chúng ta tận lực về sớm một chút.

Mục Lương không muốn ngây người đến hơn nửa đêm mới quay về.

Buổi tối bên ngoài hoang dã vô cùng lạnh.

Vị trí Rùa Đen dừng lại, cách rừng cây khô một khoảng cách, nếu không… Dựa vào kích thước thân thể và khí tức của Rùa Đen, tới gần quá sợ sẽ làm một vài hung thú bỏ chạy.

Mục Lương dẫn đầu đi về phía trước, xa xa là một đồi núi hoang vu, có một mảng lớn cây khô khô héo.

- Đại nhân Thành Chủ, chúng ta chuẩn bị đi vào từ bên kia khu rừng để tìm con mồi.

Vệ Cảnh tiến lên đâ xin chỉ thị.

Ở bên ngoài vùng đất Mạt Nhật hoang dã, tìm kiếm một con mồi quá khó khăn.

Nếu như đám người không chia nhau ra đi tìm, rất khó tìm một con hung thú.

- Đi đi.

Mục Lương khoát tay.

Anh cũng là lần đầu tiên đi săn bắn, dự định quan sát phương thức săn bắn những người khác một chút.

Hơn nữa, Mục Lương đã để Nhện Qủy Đỏ nhện, Kỳ Nhông Ba Màu đi vào khu rừng trước đó để tìm hiểu.

- An bài dựa theo trước đây, phải cẩn thận một chút.

Vệ Cảnh dặn dò đội viên.

- Vâng.

Người của đội săn bắn, chia thành các nhóm nhỏ, mỗi nhóm bốn người, cùng nhau đi về các hướng.

Vệ Cảnh mang theo bốn người đi theo gần Mục Lương, chỉ cần Thành Chủ gặp nguy hiểm, anh sẽ dẫn đội đi về phía trước giúp đỡ.

- Chúng ta cũng vào đi thôi.

Mục Lương mang theo cô gái tóc đỏ đi vào khu rừng rậm rạp.

- Tê ô ~~

Cây khô éo bị gió thổi, phát ra những tiếng rít quỷ dị.

Nguyệt Phi Nhan sợ đến rụt cổ một cái, chạy chậm tiến đến bên người Mục Lương.

Thậm chí, có vài lần cô còn nắm chặt góc áo cuẩ Mục Lương, rồi lại có chút ngượng ngùng.

Nguyệt Phi Nhan quyết định phá vỡ trầm mặc, tìm chủ đề nói:

- Mục Lương, ngươi nói xem vì sao cây nơi này đều chết khô hết?

- Ta cũng không biết.

Mục Lương lắc đầu.

Dọc theo đường đi, anh cũng đang suy nghĩ vấn đề này, tại sao có cây cối chết héo trong phạm vi lớn như thế?

Nếu như xung quanh đều như vậy, như vậy vấn đề là nằm ở dưỡng khí?

Tai nạn vô cùng nguy hiểm?

Hay vì sao?

Nguyệt Phi Nhan mang theo giọng nói cô đặc ngây thơ:

- Nếu như cây nơi này, cũng giống như cây ở thành Huyền Vũ thì tốt rồi.

- Thành Huyền Vũ chúng ta sẽ có một khu rừng rộng lớn.

Mục Lương cũng muốn có một khu rừng, nhìn cũng sẽ rất đẹp!

- Chắc phải rất lâu mới được như vậy đúng không?

Lông mày màu hồng của Nguyệt Phi Nhan cau lại, có hơi lo lắng, sờ khuôn mặt một cái.

Dù sao, nhiều thêm một con động vật thuần dưỡng, sẽ tiêu hao một ít điểm tiến hóa, đặc biệt kích thước thân thể động vật thuần dưỡng biến lớn, mỗi ngày cần điểm tiến hóa để nuôi dưỡng.

Hiện tại, mỗi ngày Rùa Đen sẽ cần phải dùng 60 điểm tiến hóa, mới đủ để nó hành động.

Còn có một vài động vật thuần dưỡng, trong quá trình phối hợp và trưởng thành, đều liên quan đến kế hoạch sau này của Mục Lương.

....

(Từ chương này, bên mình sẽ chỉnh lại xưng hô của Nguyệt Thấm Lam thành “cô”, vì không phải mẹ ruột của Nguyệt Phi Nhan, cũng như độ tuổi còn khá trẻ tầm 32-35 tuổi.)

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)