Lúc này, Mộng Ngữ đột nhiên biến mất, khi nàng xuất hiện trở lại, thì đã ở phía sau tiểu nhị, nàng không chút do dự, vung kiếm chém xuống, vô số đạo kiếm ý như nước lũ phun trào từ trong kiếm.
Tiểu nhị nheo mắt lại: “Không hổ là yêu nghiệt của thế lực lớn, thực lực đúng là khủng bố, nhưng mà vẫn hơi yếu.”
Nói xong, hắn bước ra một bước, cả người chấn động mạnh một cái, lực lượng Thánh Vương cảnh nhị trọng khủng bố ầm ầm bộc phát, thiên địa run rẩy, khách sạn trong khoảnh khắc liền hóa thành tro tàn.
Ầm!
Răng rắc!
Trường kiếm của Mộng Ngữ vì không ngăn cản được cỗ lực lượng kinh khủng này liền bị chấn vỡ tại chỗ, mà nàng cũng ở lúc này bị hất bay ra ngoài, trên đường, phun ra một ngụm máu tươi, khí tức nhất thời uể oải không phấn chấn, trở nên có chút yếu ớt.
Nàng cố nén thương thế trên người nhìn về phía tiểu nhị, trong lòng nặng nề, trong mắt còn có chút chua xót.
Vừa mới lén chạy ra ngoài thì đã gặp phải cường giả như thế, thật sự phục rồi!
Khó trách mẫu thân nói bên ngoài không an toàn.
Trước đó ta còn không tin, hiện tại tin rồi!
Tiểu nhị vẻ mặt âm tà đi về phía Mộng Ngữ, “Mỹ nhân, đừng chống cự, ngươi đánh không lại ta đâu.”
Mộng Ngữ giờ phút này thật sự sợ, xoay người muốn chạy, nhưng ngay khi nàng xoay người, một cỗ uy áp kinh khủng đập vào mặt, nàng liền đứng tại chỗ, không thể động đậy.
Xong đời rồi!
Nàng biết, nếu là mình ()
Rơi vào trong tay tiểu nhị, hậu quả tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi!
Trong mắt nàng vô cùng tuyệt vọng, nước mắt từ hai khóe mắt chảy xuống, nàng khóc thút thít nói: “Cha nương, con sai rồi, con không nên lén lút chạy ra ngoài, mau tới cứu con đi!”
Tiểu nhị nhanh chóng đến trước người Mộng Ngữ, hắn nhếch miệng cười một tiếng: “Cầu cứu đi, dù sao cũng sẽ không có ai tới cứu ngươi đâu!”
Nói xong, hắn đưa tay sờ vào bên hông Mộng Ngữ.
Sắc mặt Mộng Ngữ tái nhợt như tờ giấy, hai mắt bất lực cùng tuyệt vọng.
Lúc này, nàng rất hy vọng có người có thể cứu mình.
Ông!
Lúc này, một đạo kiếm ý ẩn chứa sát ý phóng lên tận trời, Lâm Phàm đột nhiên xuất hiện bên cạnh tiểu nhị, hai con ngươi hắn tản ra ánh sáng đỏ, sau đó, một kiếm đâm ra, thiên địa trong nháy mắt sôi trào lên, sau đó tịch diệt.
Một kiếm kinh khủng khiến tiểu nhị nhíu mày, không chút do dự, hắn trực tiếp biến mất ngay tại chỗ, lúc xuất hiện đã đi tới hơn ngàn trượng.
Lúc này, vẻ mặt hắn lạnh lùng, nhìn chằm chằm Lâm Phàm, âm trầm nói: “Tiểu tử, ngươi có ý gì?”
Uy áp trên người Mộng Ngữ, cũng vào lúc này biến mất không thấy gì nữa, theo uy áp biến mất, cả người nàng mềm nhũn, ngã xuống đất.
Mà cũng đúng lúc này, Lâm Phàm đột nhiên ôm lấy Mộng Ngữ, điều này cũng khiến cho nàng không hề ngã sấp xuống.
Mộng Ngữ nhìn về phía Lâm Phàm, trong mắt lộ ra vẻ cảm kích: “Cảm ơn.”
Nàng không ngờ rằng, vào thời khắc mấu chốt này, Lâm Phàm lại sẽ cứu nàng!
Nàng vốn đã tuyệt vọng rồi!
Lúc này, trong lòng nàng vô cùng cảm động.
Lâm Phàm lắc đầu, không nói gì thêm, hắn nhẹ nhàng buông Mộng Ngữ ra, sau đó nhìn về phía tiểu nhị, không nói nhảm gì, hắn trực tiếp xông tới, trường kiếm trong tay tản ra kiếm đạo lực khủng bố, trong chớp mắt, hắn đã xuất hiện ở trước người tiểu nhị, sau đó, một kiếm đâm ra.
Kiếm này vừa ra, thiên địa trong nháy mắt biến sắc, sát ý nồng đậm bao phủ thiên địa!
“Hừ!”
Tiểu nhị hừ lạnh một tiếng, nâng tay phải lên. Trong phút chốc, một luồng sức mạnh kinh khủng như thủy triều hội tụ về phía hữu quyền của hắn. Ngay sau đó, hắn bước ra một bước, lập tức đấm ra một quyền!
Ầm!
Chỉ trong nháy mắt, không gian xung quanh trong khoảnh khắc hóa thành tro tàn, toàn bộ thiên địa đều run rẩy kịch liệt, mà Lâm Phàm trực tiếp bị một quyền này đánh lui xa mấy vạn trượng!
Thấy một màn này, Mộng Ngữ trong lòng lo lắng, cầu nguyện Lâm Phàm không xảy ra chuyện.
Lâm Phàm vừa mới ổn định thân thể, tiểu nhị đột nhiên xuất hiện, lập tức lại đấm ra một quyền!
Trong rất nhiều tiểu thuyết huyền huyễn, những đại năng khủng bố kia rất ít khi dùng vũ khí, đây là vì sao?
Bởi vì trình độ tác giả có hạn, thực sự viết không ra cái khác
Lâm Phàm trong lòng kinh hãi, vội vàng cầm kiếm ngăn cản.
Ầm!
Lâm Phàm lại bị đánh bay ra xa mấy vạn trượng.
“Phốc!”
Hắn phun ra một ngụm máu tươi, lúc này lục phủ ngũ tạng đã bị thương cực kỳ nghiêm trọng, nhưng trong mắt hắn không có sợ hãi, chỉ có chiến ý nồng đậm!
Thánh Vương cảnh thì như thế nào?
Ta đây cũng chẳng sợ!
Ông!
Ngàn vạn kiếm ý trộn lẫn sát ý cực kỳ khủng bố bộc phát từ trên người Lâm Phàm, toàn bộ thiên địa trong phút chốc bị nhuộm thành màu đỏ.
“Chiến!”
Lâm Phàm gầm lên một tiếng, lập tức chém ra một kiếm, mảnh thiên địa này lập tức bị xé nứt ra.
Tiểu nhị híp mắt, tay phải nắm chặt, lực lượng kinh khủng quấn thân, lập tức, một quyền oanh ra, vô số quyền mang quét ra.
Ầm!
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, Lâm Phàm và tiểu nhị đồng thời lùi lại, Lâm Phàm lùi lại mười vạn trượng mới dừng lại, mà tiểu nhị lùi lại ngàn trượng mới dừng lại.
Tiểu nhị gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Phàm, trong lòng hoảng sợ.
Hắn lại bị đánh lui!
Hắn ta là Thánh Vương Cảnh đó!
Mà Lâm Phàm chẳng qua chỉ là Đại Thánh Cảnh mà thôi!
Quá không hợp lẽ thường!
Lúc này, hắn thật sự bị chấn kinh rồi.
Nơi xa, Mộng Ngữ nhìn thấy tất cả cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Nàng tuyệt đối không ngờ rằng, Lâm Phàm lại có thể chống lại cường giả Thánh Vương Cảnh!
Phải biết, Mộng Ngữ có thực lực Đại Thánh cảnh ngũ trọng, nhưng nàng vẫn không phải đối thủ của tiểu nhị.
Còn Lâm Phàm thì sao? Chẳng qua là Đại Thánh cảnh nhất trọng mà thôi, nhưng hắn lại có thể đánh lui tiểu nhị, điều này đủ để nói rõ hắn yêu nghiệt.