Cứ như vậy, hai người Tô Trần đi đường ba ngày, lúc xế chiều, mặt trời dần dần lặn xuống, bốn phía trở nên mờ mịt.
Hai người đi vào một khách điếm, khách điếm này nói đến cũng kỳ quái, thế mà lại mở ở một nơi hoang vu hẻo lánh.
Hai người Tô Trần vừa vào khách điếm, tiểu nhị liền mỉm cười tiến lên đón: “Chào hai vị khách quan.”
Tô Trần không để ý đến tiểu nhị, mà tìm một cái ghế ngồi xuống.
Lâm Phàm nhìn tiểu nhị, nói: “Ừm, sắp xếp cho ta hai phòng, thuận tiện mang món ăn đặc trưng của cửa tiệm các ngươi lên một lượt.”
“Vâng! Xin hai vị khách quan đợi chút.”
Tiểu nhị gật đầu, sau đó xoay người, chỉ là trong nháy mắt khi hắn xoay người, trên mặt hắn hiện lên một nụ cười quỷ dị.
“Mời hai vị khách quan chậm rãi dùng.”
Thời gian trôi qua rất nhanh, tiểu nhị đặt mâm thức ăn cuối cùng lên bàn, rồi rời đi.
Lúc này, trên bàn đã bày đầy các loại món mặn món chay, mỗi một món đều tản ra mùi thơm mê người.
“Đừng ăn món mặn.”
Lâm Phàm đã đói không chịu nổi, vừa định gắp một miếng thịt nạc lên thì bị Tô Trần lên tiếng ngăn lại.
Lâm Phàm sững sờ, nghi hoặc hỏi: “Hả? Tại sao vậy?”
Tô Trần rót cho mình một ly rượu, sau đó cười nói: “Ngươi muốn ăn cũng được, chỉ cần lát nữa đừng hối hận là được.”
Nghe vậy, Lâm Phàm yên lặng thu đũa lại, trong lòng hắn đã đoán được, những món ăn này có thể có vấn đề, chỉ là, hắn có chút nghi hoặc, bởi vì hắn cũng không nhận thấy được món ăn này có vấn đề gì.
Tô Trần uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, chậm rãi mở miệng nói: “Món chay không có vấn đề gì, ăn đi.”
“Vâng.”
Nửa canh giờ sau, trên bàn ngoại trừ món mặn không động đũa, món chay đều đã ăn xong.
Tiểu nhị cũng từ nhà bếp đi ra, nhìn món mặn chưa được động tới trên bàn, ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc, hắn mỉm cười nói: “Hai vị khách quan không hài lòng với món mặn chúng ta làm sao?”
Hai người Tô Trần không nói gì.
Nụ cười trên mặt tiểu nhị dần dần trở nên có chút lạnh lẽo, “Nếu đã như vậy, vậy mời hai vị khách quan thanh toán tiền cơm, tổng cộng là năm trăm vạn tiên tinh, nhắc nhở một chút, cửa tiệm chúng ta không cho nợ.”
Lâm Phàm trực tiếp bị lời này chọc cười: “Các ngươi là hắc điếm sao?”
Hắn không cảm thấy bất ngờ, lúc trước Tô Trần đã nhắc nhở một chút, hắn đã biết khách điếm này tuyệt đối không đơn giản.
Tiểu nhị bình tĩnh nói: “Vị khách quan này, xin đừng vu khống bổn khách điếm, bổn khách điếm mở nhiều năm như vậy vẫn luôn kinh doanh ngay thẳng, sao lại nói là hắc điếm? Ý của vị khách quan này là, không định trả tiền sao?”
Lâm Phàm cười nói: “Đúng thì sao?”
Tiểu nhị chau mày, hắn đánh giá hai người Tô Trần, trong lòng không hiểu sao lại có một cảm giác nguy cơ trước nay chưa từng có.
Hai người này thật nguy hiểm!
Không!
Ánh mắt của hắn nhìn về phía Tô Trần, hai mắt hơi nheo lại.
Là người này nguy hiểm!
Hơn nữa còn là cực kỳ nguy hiểm!
Xem ra, đã đụng phải thiết bản rồi.
Nghĩ đến đây, trên mặt tiểu nhị lập tức khôi phục nụ cười, “Hai vị khách quan, vừa rồi chỉ là hiểu lầm, để tạ lỗi, bữa cơm hôm nay và tiền phòng xin miễn cho hai vị!”
Lông mày Lâm Phàm nhướng lên.
Tên này trở mặt nhanh như vậy sao?
Hắn đã chuẩn bị kỹ càng đánh một trận, kết quả tên này lại sợ rồi.
Hắn lắc đầu, không nói gì.
Lúc này, Tô Trần đứng dậy, đi lên lầu hai.
Lâm Phàm thấy thế, vội vàng đuổi theo.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, cảm giác nguy cơ trong lòng tiểu nhị cũng biến mất, vẻ mặt hắn ngưng trọng: “Hai người này thật không đơn giản, cũng may là chưa ra tay với bọn họ.”
Lầu hai.
Lâm Phàm đi vào phòng của Tô Trần, nhìn Tô Trần, hắn nghi hoặc hỏi: “Sư tôn, tại sao người không cho con ăn món mặn?”
Tô Trần mỉm cười: “Đó là thịt người.”
“Cái gì?”
Lâm Phàm trợn tròn mắt: “Nhưng tại sao con không cảm giác được là thịt người?”
Tô Trần nói: “Hắn đã dùng một số phương pháp đặc biệt che giấu mùi vị của thịt người, ngươi tự nhiên không có cách nào cảm nhận được.”
Nghe xong, Lâm Phàm bỗng nhiên đại ngộ: “Thì ra là vậy.”
Một lát sau, hắn hỏi: “Chúng ta không giết hắn sao?”
Tô Trần cười nhạt: “Vì sao phải giết?”
Lâm Phàm nói: “Đây là hắc điếm đó! Nếu không giết hắn, về sau không biết sẽ có bao nhiêu người gặp nạn.”
Tô Trần cười nói: “Hắn ta có gây sự với chúng ta đâu, tại sao chúng ta phải giết hắn? Hơn nữa, những người hắn giết sau này, có liên quan gì đến chúng ta? Trên thế gian này không biết có bao nhiêu kẻ như vậy, chúng ta giết sao cho hết? Quản sao cho xuể?”
Nghe vậy, Lâm Phàm trầm mặc, hồi lâu sau, hắn nói: “Nhưng con cảm thấy như vậy là không đúng.”
Tô Trần cười nói: “Vậy ngươi đi giết hắn đi, đúng rồi, tên đó là Thánh Vương cảnh đấy.”
Lâm Phàm cau mày: “Thánh Vương cảnh mà lại làm loại chuyện này?”
Tô Trần nói: “Không có chút thực lực, hắn dám làm loại chuyện này sao? Tu tiên giới này, giết người đoạt bảo là một trong những cách thức đơn giản nhất để thu hoạch tài nguyên tu luyện, hiểu chưa?”
Nghe xong, Lâm Phàm lần nữa trầm mặc.
Quả thật, mệt nhọc cả đời người để thu hoạch một ít tài nguyên tu luyện, còn không bằng đi giết người đoạt bảo cho nhanh.
Haiz…
Lâm Phàm thở dài trong lòng: “Sư tôn, con về phòng đây.”
Hắn thật sự rất muốn giết tên tiểu nhị kia, nhưng không có cách nào, người ta là Thánh Vương cảnh, Tô Trần không ra tay, hắn không thể nào đánh thắng được.
Sáng sớm, Tô Trần và Lâm Phàm xuống lầu dùng điểm tâm.
Bữa sáng tương đối thanh đạm, hai bát cháo trắng và hai đĩa dưa muối.
Lâm Phàm không động đũa, chỉ là hai mắt vô thần nhìn chằm chằm bát cháo của mình.