Mà ở trong bí cảnh, Thượng Quan Cảnh Ngang và một đám trưởng lão đi tới một đình viện, bọn họ đi vào gian phòng, trong phòng có một nữ tử đang nằm, nữ tử có một dung nhan tuyệt thế xinh đẹp động lòng người, làn da mịn màng như ôn ngọc, chỉ có điều, giờ phút này nàng đang nhắm chặt hai mắt, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt thống khổ.
Thượng Quan Cảnh Ngang nhìn nữ tử, trên mặt lộ vẻ lo lắng: “Nhược Dao bệnh tình hình như nặng hơn rồi.”
Tất cả trưởng lão cũng thở dài một tiếng, không nói gì.
Lúc này, ba người Tô Trần đi đến.
Thượng Quan Ôn Nhã vội vàng đi tới trước mặt Thượng Quan Nhược Dao, nàng nắm chặt tay Thượng Quan Nhược Dao, vẻ mặt lo lắng.
Lâm Phàm nhìn chằm chằm Thượng Quan Nhược Dao, nghi hoặc hỏi: “Nàng là?”
Thượng Quan Cảnh Ngang nhìn Lâm Phàm, nói: “Đây là tiểu nữ nhi của ta.”
Lâm Phàm nhướng mày: “Bây giờ nàng ấy bị sao vậy?”
Nghe vậy, Thượng Quan Cảnh Ngang than nhẹ một tiếng: “Một năm trước, chẳng biết tại sao, Nhược Dao đột nhiên té xỉu, tựa hồ là bị bệnh gì đó, nhưng ta tìm khắp vô số hắn tiên, đều không thể kiểm tra ra nàng rốt cuộc bị bệnh gì.”
Nghe vậy, Lâm Phàm cau mày, im lặng một lúc, hắn nhìn về phía Tô Trần: “Sư tôn, người có cách nào nhìn ra nàng ấy bị bệnh gì không?”
Những người khác trong phòng cũng đồng loạt nhìn về phía Tô Trần.
Tô Trần liếc Lâm Phàm: “Ngươi đúng là sẽ kiếm chuyện cho sư tôn của ngươi thật đấy.”
Lâm Phàm cười hắc hắc, có chút xấu hổ.
Tô Trần bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nói: “Ta không chỉ biết nàng ấy lúc này bị làm sao, ta còn biết cách để nàng ấy khỏe hơn.”
Nghe vậy, tất cả mọi người sững sờ.
Tô Trần thật sự có cách!
Thượng Quan Ôn Nhã run lên, vội vàng đi đến trước mặt Tô Trần, trực tiếp quỳ xuống, cầu xin: “Sư tôn, xin người hãy cứu muội muội ta với!”
Giữa sân, đám người Thượng Quan Cảnh Ngang cũng từ trong ngây người phục hồi tinh thần lại.
Thượng Quan Cảnh Ngang khom lưng, ôm quyền: “Kính xin Tô thần tử cứu nữ nhi của ta!”
Chúng trưởng lão thấy thế, cũng vội vàng cúi người.
Tô Trần bất đắc dĩ thở dài, trong lòng hối hận.
Sớm biết không tới, thật là nhiều chuyện.
Nhưng dù sao cũng là muội muội của đồ đệ mình, vậy thì cứu một chút vậy!
Hắn nhìn về phía đám người, bình thản nói: “Tất cả các ngươi ra ngoài đi.”
Nghe vậy, trong lòng mọi người vui vẻ.
Tô Trần bằng lòng cứu!
Bọn họ không dám do dự, vội vàng đi ra ngoài.
Ngoài phòng, vẻ mặt mọi người thấp thỏm và lo lắng.
Thượng Quan Ôn Nhã do dự một lát, sau đó nói với Lâm Phàm: “Sư tôn, thật sự có biện pháp cứu Nhược Dao sao?”
Lâm Phàm nắm tay Thượng Quan Ôn Nhã, mỉm cười: “Phải tin tưởng sư tôn.”
Thượng Quan Ôn Nhã trầm mặc một hồi, sau đó gật đầu: “Ừm!”
Lâm Phàm ôm Thượng Quan Ôn Nhã vào lòng một cách dịu dàng, Thượng Quan Ôn Nhã không phản kháng, lẳng lặng nằm trong lòng hắn.
Thượng Quan Cảnh Ngang ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, thân thể không ngừng run rẩy, một cỗ lửa giận tuôn trào trong lòng, qua hồi lâu, hắn thở dài một tiếng.
Thôi, mặc kệ vậy!
Thuận tiện đi!
Y nhìn về phía trong phòng, trong lòng tràn ngập lo lắng.
Trong phòng, Tô Trần nhìn Thượng Quan Nhược Dao, hai mắt chậm rãi nhắm lại, sau đó, một ngón tay của hắn điểm vào mi tâm nàng, mà cũng trong nháy mắt khi hắn mở mắt ra, hắn không biết khi nào đã đi tới trong một bầu trời sao tối đen.
Tô Trần bình tĩnh rồi từ từ cất bước, một lúc lâu sau thì hắn dừng lại, mà phía trước hắn lại có một cái lồng giam to lớn, bên trong lồng giam ấy ()
có một nữ tử, nhìn kỹ, nữ tử chính là Thượng Quan Nhược Dao!
Giờ phút này, Thượng Quan Nhược Dao cuộn mình, sắc mặt tái nhợt, toàn thân không ngừng run rẩy, tựa hồ rất thống khổ.
Tô Trần đi đến trước lồng giam, ánh mắt nhìn chằm chằm Thượng Quan Nhược Dao, khóe miệng hơi nhấc lên.
Thượng Quan Nhược Dao hình như có cảm ứng, cố nén đau đớn trên người, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Trần, khi nhìn thấy Tô Trần, trong mắt nàng hiện lên một tia nghi hoặc, ngay sau đó, nàng đột nhiên hô to: “Chạy mau!”
Mà theo lời nói của nàng vừa dứt, phía sau Tô Trần đột nhiên tuôn ra một luồng sức mạnh tà ác, luồng sức mạnh này cực kỳ khủng khiếp, vùng không gian này trực tiếp sôi trào dữ dội, cũng vào lúc này, luồng sức mạnh này chuyển hóa thành một thanh trường thương, đâm thẳng về phía Tô Trần.
Tô Trần bình tĩnh như nước, chỉ thấy hắn chậm rãi xoay người, sau đó một ngón tay điểm ra, một cỗ lực lượng thần bí trong nháy mắt từ một chỉ kia phun ra.
Ầm!
Cỗ lực lượng thần bí kia vậy mà trực tiếp cắn nuốt trường thương do tà ác chi lực ngưng tụ thành, đạo trường thương kia cũng vào thời khắc này tịch diệt.
Bốn phía khôi phục lại bình tĩnh.
Thấy một màn này, Thượng Quan Nhược Dao trừng to mắt, có chút khó có thể tin.
“Di ~ “
Lúc này, một tiếng kêu nhẹ vang vọng, ngay sau đó, một người áo đen từ trong bóng tối đi ra, hai chân người này lơ lửng giữa không trung, toàn thân bị áo bào đen bao phủ, khiến người ta không thấy rõ diện mạo của hắn.
Nhìn thấy người này, trong mắt Thượng Quan Nhược Dao hiện ra vô tận sợ hãi, thân thể run rẩy càng thêm lợi hại, nàng tựa hồ rất sợ người này.
Người áo đen nhìn chằm chằm Tô Trần, dường như đang đánh giá, một lát sau, hắn nói: “Ngươi là ai? Sao lại đi vào nơi này?”
Tô Trần mỉm cười: “Ta là cha ngươi.”
Tĩnh...
Bốn phía an tĩnh đến đáng sợ.
Thượng Quan Nhược Dao bị câu nói này của Tô Trần làm cho sợ ngây người.
Người này dũng mãnh như vậy sao?
Người thần bí không nói gì, giờ phút này, hắn ta có vẻ rất quỷ dị.
“Ha ha ha!”
Lúc này, hắc bào nhân cười to một tiếng, hắn cười gằn nói: “Tiểu tử ngươi, hôm nay chắc chắn phải chết, ta nói!”