Liễu Thấm bị xích sắt trói chặt, mái tóc rối xõa che khuất gần hết khuôn mặt, đôi mắt ảm đạm vô hồn, chỉ còn lại sự tĩnh lặng đến đáng sợ. Giữa lúc nàng tuyệt vọng nhất, một giọng nói quen thuộc, thân thương vang lên, xé toạc bóng tối, văng vẳng bên tai nàng.
Trái tim nàng bỗng chốc run lên, đôi mắt ảm đạm lóe lên tia sáng mong manh. Nàng dùng chút sức lực cuối cùng, ngẩng đầu nhìn lên. Trong khoảnh khắc, nước mắt tuôn rơi như suối, làm mờ cả tầm nhìn. Trên khuôn mặt nàng hiện lên vẻ kinh ngạc, mừng rỡ.
Ở phía xa, Liễu Mộng Ly nhìn Liễu Thấm, hai tay bịt chặt đôi môi tái nhợt, đầu ngón tay trắng bệch vì dùng sức quá mạnh. Nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Vẻ tiều tụy của Liễu Thấm, cùng thần hồn mong manh sắp tan biến, khiến Liễu Mộng Ly đau đớn đến tột cùng, đau đến không thở nổi.
“Muội muội...” Đôi môi khô nứt của Liễu Thấm run rẩy, mỗi một hơi thở đều như giấy nhám cứa vào cổ họng. Lúc này, nàng vừa kích động, vừa không dám tin vào mắt mình. Nàng không hiểu tại sao Liễu Mộng Ly lại xuất hiện ở đây.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây