Ta Vốn Vô Địch, Không Cần Tu Luyện

Chương 81: Cường giả thần bí của thần giới!

Chương Trước Chương Tiếp

Lúc này, hắn nhìn về phía đám bằng hữu của tên thanh niên, trên mặt lộ ra nụ cười tàn nhẫn.

Mà đám bằng hữu của tên thanh niên kia, lúc này đã bị dọa cho tè ra quần.

Có kẻ sắc mặt trắng bệch, hai chân run rẩy, run rẩy nói: “Ngươi... Ngươi sao dám...”

Lời còn chưa dứt, Lâm Phàm đã lao đến. Kẻ kia hoảng sợ, xoay người bỏ chạy, nhưng ngay khi hắn vừa xoay người, một bàn tay đã xuyên thủng thân thể hắn. Sau đó, Lâm Phàm lại hướng những kẻ khác giết tới.

Thống khoái!

Cảm giác thống khoái này thật khó có thể diễn tả thành lời!

“Gia chủ! Các vị trưởng lão! Cứu mạng!” Có kẻ kêu to.

Theo tiếng kêu cứu của hắn, mấy bóng người từ trong Diệp gia bay ra, người cầm đầu là một gã trung niên nam tử. Trung niên nam tử này tướng mạo đường hoàng, thần sắc uy nghiêm, cả người tỏa ra khí chất giả.

Diệp gia gia chủ - Diệp Dương Thu!

Diệp Dương Thu nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, lông mày nhíu chặt.

“Lâm Phàm tiểu súc sinh! Ngươi dám giết đệ tử Diệp gia ta!”

Đám trưởng lão phía sau Diệp Dương Thu nhìn Lâm Phàm, giận dữ quát.

Ánh mắt Diệp Dương Thu dần trở nên lạnh lẽo, khí tức Thánh Vương cảnh nhất trọng trong nháy mắt bao phủ cả thiên địa.

Lâm Phàm nhìn Diệp Dương Thu trên không trung, nuốt nước bọt, hắn quay đầu nhìn Tô Trần, cười khổ nói: “Sư tôn, ta đánh không lại bọn chúng.”

Tô Trần chắp tay sau lưng, thản nhiên gật đầu, sau đó nhìn về phía Diệp Dương Thu cùng đám trưởng lão Diệp gia.

Diệp Dương Thu cùng đám trưởng lão cảm thấy lạnh sống lưng, bọn chúng có cảm giác như bị một con hung thú thời viễn cổ nhìn chằm chằm, khí tức tử vong bao trùm lấy bọn chúng.

Vù!

Một tiếng kiếm minh vang lên, ngay sau đó, một đạo kiếm quang lóe lên.

Diệp Dương Thu cùng đám trưởng lão trừng lớn hai mắt, trên mặt lộ vẻ kinh hãi cùng không thể tin nổi, ngay sau đó, đầu của bọn chúng bay lên trời cao.

Máu tươi nhuộm đỏ hư không! Cực kỳ chấn động!

Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người trong Diệp gia đều như bị sét đánh ngang tai, hai chân run lẩy bẩy, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi.

Miểu sát!

Gia chủ và các vị trưởng lão cứ như vậy bị miểu sát?

Sao có thể như vậy?

Bọn chúng hoảng sợ nhìn về phía Tô Trần, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.

Đại lão!

Hắn là một vị đại lão!

Xong rồi!

Tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Lâm Phàm nhìn Tô Trần, trên mặt tràn đầy vẻ sùng bái!

Trời ạ!

Sư tôn thật là lợi hại!

Vậy mà có thể dễ dàng miểu sát tất cả cường giả đỉnh cấp của Diệp gia!

Thật đáng sợ!

Bái sư tôn làm thầy, thật sự là quyết định sáng suốt nhất đời ta!

Tô Trần nhìn Lâm Phàm, thản nhiên nói: “Giết! Giết cho thống khoái!”

“Vâng!”

Lâm Phàm kích động đến mức toàn thân run rẩy, hắn nhìn đám người Diệp gia, trên mặt lộ ra nụ cười tàn nhẫn.

Nhìn thấy nụ cười của Lâm Phàm, đám người Diệp gia đều bị dọa sợ mất mật, bọn chúng không chút do dự, xoay người bỏ chạy.

Không chạy thì chỉ có chết!

Lâm Phàm đột nhiên biến mất, thân ảnh hắn như quỷ mị, lướt qua đám người Diệp gia. Mà mỗi khi hắn lướt qua, nhất định sẽ có người ngã xuống.

Theo số người bị Lâm Phàm giết càng ngày càng nhiều, khí tức trên người hắn càng ngày càng đáng sợ, sát ý ngưng tụ thành thực chất.

Lúc này, hắn như một vị Tu La từ trong địa ngục bước ra.

Tiếng kêu thảm thiết, tiếng cầu xin tha mạng vang vọng khắp Diệp gia. Không bao lâu sau, Diệp gia biến thành một biển máu, thi thể chất thành núi, máu chảy thành sông.

Lâm Phàm đứng trên mặt đất, trên người hắn dính đầy máu tươi, sát ý ngập trời khiến cả thiên địa biến sắc.

Ầm!

Một cỗ huyết quang khủng bố từ trên người Lâm Phàm bộc phát ra, cả bầu trời bị nhuộm đỏ, sát ý ngập trời khiến tất cả mọi người trong thành đều cảm thấy sợ hãi.

Cũng vào lúc này, khí tức của Lâm Phàm đột nhiên tăng vọt, chỉ trong nháy mắt đã đột phá đến Thánh Cảnh nhất trọng.

“Ha ha ha!”

Lâm Phàm ngửa mặt lên trời cười to, trong mắt hắn lấp lánh lệ quang.

Ba năm!

Hắn ngày đêm mong muốn có thể tự tay giết sạch người của Diệp gia!

Mà giờ phút này, hắn rốt cuộc đã làm được!

Hắn xoay người nhìn Tô Trần, sau đó quỳ rạp xuống đất, dập đầu nói: “Sư tôn! Đa tạ sư tôn!”

Hắn biết, nếu không có Tô Trần, hắn tuyệt đối không thể nào diệt được Diệp gia.

Vào lúc hắn rơi vào tuyệt vọng nhất, chính Tô Trần đã cho hắn một tia sáng!

Cho nên, hắn vô cùng cảm kích Tô Trần.

Cho dù lúc này Tô Trần muốn hắn chết, hắn cũng sẽ không chút do dự kết liễu chính mình.

Lúc này, một cỗ lực lượng vô hình nâng Lâm Phàm dậy.

Tô Trần nhìn Lâm Phàm, mỉm cười nói: “Không cần phải đa tạ, ngươi là đồ đệ của ta, ta đương nhiên phải giúp ngươi.”

Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời: “Ta không thể nào ở bên ngươi mãi được.”

Lâm Phàm vội vàng nói: “Sư tôn, người muốn đi sao?”

Trong giọng nói tràn đầy vẻ không nỡ.

Tô Trần nhìn hắn, gật đầu nói: “Ừm, con đường phía trước là của ngươi, ngươi phải tự mình bước đi, ta không thể giúp ngươi mãi được.”

Hắn biết rõ, loại người mang khí vận chi tử như Lâm Phàm, chỉ thích hợp thả cho tự do bươn chải, chứ không thích hợp ở bên cạnh bảo vệ.

Lâm Phàm trầm mặc một lát, sau đó nói: “Vâng!”

Tô Trần gật đầu, nhìn Lâm Phàm, dặn dò: “Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi đi theo Sát Đạo, có thể giết người, nhưng chỉ được giết những kẻ có ý đồ bất lợi với ngươi, tuyệt đối không được đi nhầm đường, sa vào ma đạo.”

Lâm Phàm nói: “Sư tôn sợ ta sẽ trở thành một kẻ giết người như ngóe?”

Tô Trần gật đầu: “Ngươi đi theo Sát Đạo, ta sợ ngươi sẽ bị sát ý khống chế, không thể thoát khỏi ma chướng.”

Nghe vậy, Lâm Phàm vẻ mặt kiên định đáp: “Sư tôn yên tâm, ta chỉ giết kẻ địch, tuyệt không sát hại người vô tội!”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)