Tô Trần tùy ý liếc nhìn những nam đệ tử hận không thể xé xác hắn, mở miệng nói: “Ngươi cố ý phải không?”
Dạ Ngưng Sương chớp mắt, “Ngươi đang nói gì vậy? Ta nghe không hiểu.”
Tô Trần nhìn nàng, không nói gì.
Bị nhìn chằm chằm như vậy, Dạ Ngưng Sương nhất thời có chút chột dạ: “Ây da, chủ yếu là người theo đuổi ta quá nhiều, để dạt bỏ ý nghĩ không thực tế của bọn họ, ta mới lấy ngươi làm bia đỡ đạn, ngươi không để ý chứ?”
Tô Trần bình tĩnh nói: “Ngươi nói xem?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây